Đêm xuống, trên bầu trời đen kịt đã bắt đầu xuất hiện những đốm nhỏ li ti, chính xác hơn là những ngôi sao đang tỏa sáng, xen kẽ là ánh trăng mờ ảo đang dần lên cao.
Phía dưới là cả một Đế Thành xa hoa diễm lệ, đang bắt đầu chìm đắm trong những ánh đèn neon đa màu sắc, tạo nên một thành phố tuyệt đẹp.
Bên ngoài một nhà hàng Trung Cổ, Mạn Lan Đình cùng Tô Châu và Phong Vũ đi ra, họ vừa cùng nhau ăn tối xem như bữa tiệc nhỏ chia tay, vì ngày mai Mạn Lan Đình và Phong Vũ bắt đầu xuất phát đi công tác.
Thời hạn của Mạn Lan Đình chỉ có nửa tháng, ngắn hơn của Phong Vũ hai tuần lễ, ban đầu Phong Vũ không cam tâm mà tìm ba anh hỏi. Ai ngờ suýt chút nữa bị tăng thêm thời hạn, đành phải ngậm ngùi làm theo, dù sao theo chức vụ trong công ty anh vẫn là cấp trên của Mạn Lan Đình, đi công tác nhiều hơn cũng là lẽ đương nhiên.
Huống chi ba anh luôn muốn tống cứ anh đi học hỏi kinh nghiệm, lần này có cơ hội ba anh sẽ không dễ gì tha cho, thậm chí nếu còn trả treo e là thời hạn sẽ tăng lên.
“Đình Đình, cậu còn muốn đi tăng hai nữa không?” Tô Châu khoác cánh tay của Mạn Lan Đình, nhõng nhẽo.
Mạn Lan Đình nhìn cô bạn có chút trẻ con, khẽ mỉm cười lắc đầu, “Tôi còn phải về nhà, hai người cứ đi đi.”
Tô Châu khẽ bĩu môi, tinh nghịch nói, “A, tôi quên mất đêm nay cậu phải về với chồng cậu nha, dù sao mai cậu phải đi Pháp rồi.”
Nói xong, Tô Châu còn không quên nhìn cô bạn bằng ánh mắt đẩy ẩn ý, còn bồi thêm một nụ cười có chút lưu manh, ai nhìn vào Tô Châu lúc này cũng biết đầu cô ấy đang nghĩ gì.
Hai má Mạn Lan Đình khẽ đỏ ửng, quay mặt đi chỗ khác, “Cậu bớt nghĩ lung tung đi.”
“Oh…tôi có nghĩ gì đâu, là tự cậu chột dạ mà, haha…” Tô Châu không bỏ qua, tiếp tục trêu chọc cô bạn Mạn Lan Đình, cô biết cô bạn thân da mặt mỏng nên rất thích trêu chọc.
“Cậu…”
Mạn Lan Đình ngại ngùng không nói được câu nào, chỉ khẽ lườm nguýt Tô Châu một cái, cô bạn thân này của cô càng lúc càng đùa dai nha, thật là hết nói nổi.
“Được rồi, chị Tiểu Châu đừng đùa chị Đình Đình nữa, chúng ta đi thôi. Nhường lại không gian cho hai vợ chồng người ta.”
Phong Vũ nháy mắt với Tô Châu, sau đó nhìn về phía chiếc Rolls-Royce Boat Tail vừa đỗ bên lề đường, nhắc nhở hai bà chị. Theo tầm mắt của Phong Vũ, Mạn Lan Đình nhìn thấy Bạch Thiên Kình toàn thân bá khí ngút trời đẩy cửa đi xuống, trên người là bộ vest đen lịch lãm, ung dung tiến về phía cô.
Khóe môi Mạn Lan Đình khẽ cong lên, nở một nụ cười hạnh phúc, khi nãy cô chỉ nói là đang đi ăn với đám Phong Vũ, không nghĩ tới hắn thật sự đến đón cô.
“Tiểu Đình.” Hắn khẽ gọi tên cô, sau đó nhìn về phía hai người kia, gật đầu thay cho lời chào hỏi.
Cả Tô Châu lẫn Phong Vũ cũng hiểu ý, chào lại, rồi kiếm cớ rời đi trước. Mạn Lan Đình có chút hồi hộp nhìn Bạch Thiên Kình trước mắt, bỗng dưng chẳng biết nói gì, cuối cùng vẫn là hắn lên tiếng trước.
“Em còn muốn đi đâu không? Tôi đưa em đi.” Hắn nhẹ nhàng vén lọn tóc đang rũ xuống má cô, khẽ cất giọng.
Trái tim Mạn Lan Đình đập loạn xạ, có chút hồi hộp, hắn ôn nhu quá khiến cô nhất thời chưa thích ứng được, nhưng mà lại rất hưởng thụ, được chồng yêu chiều ai mà không thích chứ!
Huống chi đây vốn dĩ là mong ước bấy lâu nay của cô, mặc kệ Mộ lão gia chủ đã nhắc nhở, cô vẫn muốn một lần làm theo ý muốn của bản thân. Ai nói quân cờ không thể tự phá vỡ quy tắc mà tự đi nước cờ của mình chứ? Mạn Lan Đình cô sẽ làm như vậy.
Cô ngẩng đầu, hai má ửng hồng nhìn hắn, “Dạ không, em muốn về nhà thôi. Hôm nay có chút mệt.”
Nghe cô nói vậy, Bạch Thiên Kình gật đầu, rồi tự nhiên nắm lấy tay cô đi về phía chiếc xe, sau đó ân cần mở cửa ghế lái phụ cho cô. Tiếp đó hắn mới lên xe, sau đó chiếc Rolls-Royce Boat Tail từ từ lăn bánh, hòa vào dòng xe cộ tấp nập bên đường.
Mà cảnh tượng hắn ân cần với cô đã bị đám paparazzi chụp được, sau đó Weibo gần nửa đêm lại bắt đầu bùng nổ, đứng đầu hot search chỉ sau 5 phút, với dòng tiêu đề vô cùng bắt mắt.
#Tin nóng: Bắt gặp vợ chồng Kình ca ân ái trên đường phố, “ngọt ngào” đến sâu răng. Hóa ra bạch nguyệt quang là giả, vậy ai mới thật sự là “tiểu tam” trong lời đồn?
Phía dưới dòng tiêu đề là năm tấm hình Bạch Thiên Kình ân cần vén tóc cho cô, nắm tay cô, ân cần giúp cô lên xe… Tấm nào tấm nấy đều thể hiện hai vợ chồng họ rất tình cảm, thiếu điều muốn hôn luôn, ánh mắt hắn nhìn cô tràn đầy nhu tình.
【 Sóng comment:
CP Vợ chồng Kình ca: Aaaa…ngọt quá trời ơi! Thật là u mê vợ chồng Kình ca mà! @Fans não tàn Châu Châu chống mắt lên mà nhìn vợ chồng người ta ân ái nhé!
Ăn dưa: Hả dạ ghê, ai nói vợ chồng Kình ca tình cảm rạn nứt vậy? Cái rắm, rõ ràng họ rất ân ái nha!
Hóng drama: Tôi cũng chỉ là người qua đường thôi, nhưng mà phải công nhận CP vợ chồng Kình ca này quá hợp đôi, quá đẹp! Từ nay tôi sẽ chèo thuyền CP này!
Fans Cố Mạn Châu: Hơ hơ, chỉ là một vài tấm ảnh thôi mà, chứng minh được gì chứ?! Bộ các người không nhớ lần trước Châu Châu còn cùng Kình ca vào khách sạn sao, thật nghi ngờ những tấm hình kia là photoshop.
Xào fans Châu Châu: Ê ê, lầu trên ăn nói cẩn thận nhé! Có ai photoshop mà sắc nét từng chi tiết biểu cảm như vậy không hả? Não tàn rồi mắt cũng có vấn đề luôn sao?!
Yêu Mạn Châu: Lầu trên hơi quá nha, chúng tôi cũng chỉ là phân tích thôi. Làm gì căng vậy, lần trước chẳng phải sự việc kia cũng lên hot search sao, ai biết được thật giả ra sao chứ!
Hóng hớt: Oh…coi bộ “Đế Tư” chưa gửi đơn kiện đến mấy người rồi, Boss @Đế Tư ✔ mau mau lấy lại công bằng cho Kình ca nha!
Fans não tàn Châu Châu: Có giỏi thì kiện tụi này đi!
“…”
Người qua đường: Đại Boss vừa like kìa…
Phía dưới dòng comment kia là hình ảnh @Kình ✔ đã like bài hot search, còn kèm theo hình ảnh đơn kiện của “Đế Tư”, nhìn thấy một loạt hành động này đám fans của Cố Mạn Châu sợ xanh mặt, không dám ho he nửa lời.
Cư dân mạng được một phen hóng hớt, đây là lần thứ hai Bạch Thiên Kình ra mặt vì Mạn Lan Đình, dù không nói nhiều lời nhưng cũng đủ chứng minh hai vợ chồng họ yêu nhau đến mức nào.
Rõ ràng là Cố Mạn Châu không có cửa xen vào!
Sau khi giải quyết xong đống lùm xùm kia, Bạch Thiên Kình khẽ nở một nụ cười thỏa mãn, sau đó đặt điện thoại xuống tủ đầu giường, ánh mắt nhẹ liếc về phía phòng tắm.
Vài phút sau, Mạn Lan Đình bước ra, trên người cô là chiếc váy ngủ tơ lụa mỏng manh, hai tay đang cầm khăn bông lau mái tóc ướt sũng, thấy hắn cô có chút không được tự nhiên.
“Qua đây.” Hắn khẽ gọi cô.
Không nghĩ nhiều, cô lại gần phía hắn, ngồi xuống bên cạnh hắn, Bạch Thiên Kình cầm lấy chiếc khăn lông mềm mại khẽ lau mái tóc dài ướt sũng của cô. Từng động tác đều nhẹ nhàng đến khó tả, một người đàn ông luôn chỉ biết cầm súng, chém giết, không nghĩ tới lại có một mặt ân cần như vậy.
Cơ thể Mạn Lan Đình có chút căng thẳng, nhưng một lúc lâu cũng thích ứng được, hai mắt cô khẽ nhắm lại, cảm nhận từng động tác của hắn. Xúc cảm mềm mại từ tay hắn xẹt qua da đầu khiến cô mê muội, cả cơ thể như muốn bay lên chín tầng mây, nhẹ nhõm vô cùng.
“Em đi Pháp nửa tháng sao?” Bầu không khí im lặng bỗng bị xua tan bởi giọng nói trầm ấm của hắn, Mạn Lan Đình khẽ đáp “Vâng” một tiếng.
Bạch Thiên Kình rơi vào suy tư, tiếp tục lau tóc cho cô, trong lòng hắn có chút rầu rĩ, vợ hắn sắp tới lại đi công tác xa, hắn có chút không nỡ.
Trước đây hắn không quan tâm đến cuộc sống của cô, giữa họ luôn vạch rõ ranh giới, nhưng là hiện tại mọi thứ đã khác, hắn đã dần coi cô trở thành một nửa kia của mình. Vậy nên khi nghe nói Mạn Lan Đình đi công tác nửa tháng, hắn có chút không vui, hắn vừa cảm nhận được chút tình yêu vậy mà lại phải chia xa…
Bạch Thiên Kình nghĩ một hồi, trong lòng đã âm thầm tính toán, “Được rồi, chúng ta đi ngủ đi, mai tôi đưa em ra sân bay.”
Nói đoạn, hắn cất khăn bông, sau đó ôm cô nằm xuống giường, tìm tư thế thoải mái nhắm mắt lại. Mạn Lan Đình ngoan ngoãn ở trong lòng hắn, trong lòng tràn ngập sự ấm áp, ước gì khoảnh khắc này mãi tồn tại thì tốt biết mấy.
Cô vì quá hạnh phúc nên nhất thời không ngủ được, giương đôi mắt đẹp đẽ mà nhìn người đàn ông tuyệt sắc trước mặt, không kìm nén được mà vuốt ve sống mũi của hắn. Rồi không tự chủ được mà sờ xuống đôi môi quyến rũ kia, khẽ nuốt nước bọt “ực” một cái, đang định rút tay lại thì bị hắn cắn nhẹ vào ngón tay.
Một giọng khàn khàn vang lên, rõ ràng là đang kiềm chế dục vọng, “Em đây là đang muốn quyến rũ tôi, hửm?!”
Mạn Lan Đình rụt tay lại, hai má đỏ ửng, “Em…không có…”, cô lắp bắp.
Nhìn con thỏ trắng trong lòng, khóe môi hắn khẽ cong lên, “Em là người khơi mào trước, vậy nên…em phải có trách nhiệm.”
Không nhiều lời, hắn đè cô dưới thân, tiếp đó bắt đầu gặm nhấm đôi môi anh đào đỏ mọng kia, một cách mãnh liệt. Tiếp đó, một cảnh xuân nóng bỏng xuất hiện trong căn phòng, khắp nơi đều bao trùm bởi không khí ám muội…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...