“Cái gì?!” Hắn tức giận, chợt quay đầu bảo với tên thương gia buôn ngọc, “ngươi nhanh tránh đi một chút, súc sinh này luôn luôn đối địch với ta, cũng không biết là tới có ý gì.”
Tên mập liền vội vàng túm Tương Tư theo, Tương Tư không ngừng liều mạng giãy dụa, nhưng mà tên mập kia sức lực cực lớn, một tay bụm miệng nàng lại, liền kéo vào phòng nhỏ phía sau.
Cao Hoán chỉnh đốn quần áo, môi mang nụ cười lạnh đứng lên, liền gặp bọn gia đinh thấp thỏm lo âu trước viện run rẩy lui về.
Cách đó không xa bên ngoài cánh cổng, có một người hướng nơi đây sải bước tới.
Lông mày sắc như đao, mắt lạnh như băng, thần sắc tà mị kiêu căng.
Ô sa mạ vàng, thắt lưng bạch ngọc hoa văn sư tử, một thân đỏ ngàu dệt vàng kim, từ vai đến ngực thêu biển mây bằng chỉ vàng đủ màu sắc cùng mãng xà uy mãnh.
Mà theo sát sau lưng Diêu Khang mang theo một đoàn Đông Xưởng, tướng mạo đều lạnh lùng, mặc đồ da nâu sẫm, giày trắng và mũ nhọn, bên hông nghiêng đeo đao ngắn vỏ đen, ào ào hướng đến sảnh.
Cao Hoán ở trong lòng rủa thầm một câu, nhìn chằm chằm người trẻ tuổi áo mãng bào: “Giang đại nhân, có chuyện gì quan trọng ngươi lại huy động nhân lực xông vào trong nhà của ta? Mang một đoàn người Đông Xưởng tới, người ngoài nhìn thấy còn tưởng rằng Cao mỗ ta là phạm nhân bị bắt!”
Giang Hoài Việt hơi dừng dừng trước bậc thang, phất tay về phía sau, liền có người Đông Xưởng đứng chặn trước cổng chính.
Trương Phụng Loan chật vật không chịu nổi, mũ quan đều nghiêng lệch qua một bên, đầu đầy mồ hôi lạnh, hai chân run rẩy.
Sau lưng hắn, hai tên gia đinh Cao gia bị dọa đến nhún vai cúi sát đầu.
Giang Hoài Việt lúc này mới chắp tay sau lưng chậm rãi đi đến bậc thang: “Vừa hay, ta mới tiến Cao phủ liền nhìn thấy thủ hạ ngươi kéo lấy cô nương mình đầy thương tích ra bên ngoài, chỉ hỏi vài câu, nàng liền hôn mê.
Quan kỹ Khinh Yên lâu tuy là kẻ ti tiện, cũng không đến nỗi chỉ vì việc nhỏ liền bị đánh thành bộ dạng như vậy.
Cao Thiên hộ, ngươi bây giờ còn cảm thấy mình không có phạm tội?”
Cao Hoán khoé mệnh nhếch lên: “Nàng lấy dao đâm ta cũng coi như việc nhỏ?! Nếu thật sự truy cứu, chỉ sợ phạt đòn còn tệ hơn so với giờ gấp mười lần! Còn nói nữa...” Hắn đánh giá Giang Hoài Việt, nhướng mày “Giang đại nhân chưởng quản Tây Hán, sử dụng hình phạt nhiều vô số kể, lột da nạo xương, loại nào không khiến người ta kinh hãi? Hiện tại thế mà trách tội ta xuống tay quá ác? Ta vậy mà không biết, Tây Hán ngay cả sự vụ Giáo Phường đều nhúng tay quản, không cảm thấy quá dài tay sao?”
“Xưởng Tây Hán phụng chỉ làm việc, trong kinh thành từ mệnh quan triều đình cho tới người buôn bán nhỏ, chuyện gì cũng phải rõ rõ ràng ràng tra xét?!” Giang Hoài Việt đứng ở lối vào sảnh, giọng nói lạnh lùng gương mặt thâm trầm hỏi ” Trương Phụng Loan, nghe nói ngươi mang thêm một quan kỹ khác đến đây, không phải là người bị Cao Thiên hộ bức hiếp?”
Trương Phụng Loan run lẩy bẩy nằm rạp trên mặt đất, liên tục dập đầu: “Đốc công, hạ quan, hạ quan lúc ấy nghe nói Khinh Yên lâu xảy ra chuyện, liền đến cầu xin Thiên hộ thả người, nhưng Thiên hộ còn nói muốn tìm cô nương trong sạch để thay thế...!Hạ quan chức vị hèn mọn, thực sự cũng là không có cách nào a...”
Cao Hoán sắc mặt tối sầm, Giang Hoài Việt mỉm cười thản nhiên, bước vào phòng, đối Cao Hoán nói: “Thiên hộ thật sự là được nuông chiều thích làm gì thì làm, ẩu đả quan kỹ lại cướp người nhập phủ, hẳn là không biết Thánh thượng đang vì chuyện ở kinh thành nhiều vụ ẩu đả gây hấn tăng cao mà tức giận? Lễ mừng thọ Thái hậu sắp tới, sứ thần các nước đều tiến triều bái chúc, nếu để cho bọn hắn nghe thấy những chuyện không nên thấy, chẳng lẽ không phải nhục nhã triều Thanh Minh ta giáo phong bê tha?”
“Ngươi đừng có chuyện bé xé ra to, lấy lông gà làm lệnh tiễn!” Cao Hoán căm hận tiến lên mấy bước, cao giọng, ” đã muốn xử lý nghiêm khắc, vậy thuận theo ý ngươi để quan kỹ to gan kia nhận mấy chục gậy, xem đến lúc đó là ai kêu khóc cầu xin tha thứ!” Dứt lời, tức giận hô lên với gia đinh, “Đi mời người bên Thuận Thiên phủ cùng Lễ bộ tới!”
Gia đinh nơm nớp lo sợ muốn cất bước, Giang Hoài Việt một thân áo choàng đỏ thẫm da trăn chỉ liếc xéo một chút, ánh mắt kia vừa chạm đến, lại giống như lưỡi dao đâm thẳng lòng người.
Gia đinh lập tức hồn phi phách tán không dám động đậy, Giang Hoài Việt đã bước về phía Cao Hoán một bước, nhướng mày: “Có bản Đô đốc ở đây, còn cần đi mời người nơi nào khác?”
Dứt lời, hắn hướng ra ngoài lạnh lùng nói với người Đông xưởng: “Có quan kỹ khác được Cao Thiên hộ giữ tại trong phủ, còn không đi tìm nàng ra đây?!”
Bên ngoài đáp tiếng như sấm, nhóm Đông Xưởng giống như hổ sói vọt tới, thủ hạ Cao Hoán mưu toan ngăn cản lại bị đánh cho máu me đầy mặt, người còn lại dọa đến như bại quân tàn binh lui chạy trốn tới quanh người hắn.
Máu Cao Hoán nóng lên, bỗng nhiên đập nát chén trà: “Tòa phủ đệ này là Thánh thượng ban tặng, mẹ nó ta xem ai dám xông vào?!”
Tiếng như cú đêm, giận như lôi sấm.
Diêu Khang đứng bên cạnh Giang Hoài Việt ánh mắt sắc bén, bội đao sắc bén như băng đã ra khỏi vỏ.
Cao Hoán làm ngơ, siết chặt cổ áo Giang Hoài Việt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải muốn tìm quan kỹ sao? Ta trả lại cho ngươi là được! Nhưng ngươi hôm nay bảo bọn hắn xông vào thật, Huệ phi nương nương trong cung cũng sẽ không tha!”
Giang Hoài Việt vẫn là không hờn không giận, khóe môi mỉm cười nhàn nhạt nhưng trong mắt lại không một tia ấm áp.
“Huệ phi?” Hắn tỏ vẻ thờ ơ, giơ tay lên, nắm chặt cổ tay Cao Hoán, sau đó tiến lại gần, nhướng mày cười nhẹ, “Hôm nay bản đốc không những muốn xông vào, còn muốn điều tra, ngươi có thể làm gì được ta?”
Vừa dứt lời, đã dùng sức đẩy Cao Hoán ra, hướng phía đám người nghiêm nghị quát: “Lục soát cho ta!”
Đông Xưởng cao giọng đáp, mang người phóng tới các phòng ngủ.
Tây Hán Đông Xưởng vốn là bậc thầy trong việc tra xét nhà cửa, trong một chốc trên dưới Cao phủ hỗn loạn vô cùng, nô bộc nha hoàn nhao nhao chật vật chạy trốn.
Cao Hoán xưa nay coi trời bằng vung, bây giờ thấy những người này so hắn còn ương ngạnh phách lối hơn, trong lúc nhất thời lên cơn giận dữ, quơ lấy chiếc ghế bên cạnh đập tới Giang Hoài Việt.
Diêu Khang sớm dự đoán trước, gầm thét một tiếng xuất đao chém xuống, lập tức ghế gỗ vỡ vụn, Cao Hoán còn muốn xông về phía trước, đã có năm sáu tên Đông Xưởng nhào lên.
Hắn liều chết phản kháng, nhưng mà dù sao trên đùi cũng bị thương, lại một quyền khó chống lại nhiều tay, đấu kiếm không lâu, liền bị đám người gắt gao đè ngã trên mặt đất.
“Mày là thứ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Mày bây giờ cứ việc dương oai, đợi hoàng thượng biết sự tình này, ta xem mày kết thúc như thế nào?!” Cao Hoán bị ép xuống không thể động đậy, vẫn chửi ầm lên, Giang Hoài Việt không thèm liếc hắn một cái, chắp tay sau lưng, vẻ hờ hững.
Lúc này hai tên Đông Xưởng đã từ phòng ngủ phụ mang Tương Tư hoảng hốt sợ hãi xô đẩy tới, kêu lên: “Đốc công, chính là cô nương này?”
Hắn nghiêng mặt qua, liếc nàng một chút, chỉ nhẹ gật đầu.
Tương Tư trước đó ở trong phòng, rõ rõ ràng ràng nghe được động tĩnh trong đại sảnh, đã sớm cảm giác được giọng nói quen thuộc của người đang giằng co với Cao Hoán, trong lòng âm thầm bối rối.
Bây giờ thấy nam tử đang đứng dưới bức màn trong đại sảnh với một dải ngọc, mặc áo choàng da trăn, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, uy nghiêm, quả nhiên là người trước đây đã nghỉ ngơi ở thuỷ tạ, chỉ là đổi trang phục lộng lẫy càng lộ vẻ cao không với tới.
Dù đến kinh thành không lâu nàng đã sớm nghe nói xưởng Tây Hán được hoàng thượng coi trọng tín nhiệm, trong vòng mấy năm ngắn ngủi, thế lực đã vượt qua xưởng Đông thành lập lâu đời, thậm chí còn áp đảo cả Cẩm Y Vệ.
Nhưng mà vốn cho rằng Tây Hán Đô đốc là một quan chức quyền lực, nên có gương mặt am hiểm, bởi vậy lúc ở Đạm Phấn lâu, bất kể như thế nào cũng không có thể liên quan đến người trẻ tuổi đạm mạc kiệm lời kia.
Chuyện cho tới bây giờ, lại nghĩ tới mình lúc ấy tận lực ăn diện tự mình tiến cử, còn nằm ở bên chân hắn níu lấy vạt áo không chịu buông tay, thật sự là vừa sợ vừa hối hận, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Đốc công, cửa sổ phòng sau mở toang, có người thừa dịp chạy trốn.” Đông Xưởng bên cạnh hướng Giang Hoài Việt bẩm báo.
Diêu Khang lập tức nói: “Thuộc hạ lập tức dẫn người đi truy tìm”
Giang Hoài Việt gật đầu: “Đã như vậy, Cao phủ này phải được tra xét kỹ càng, một góc đều không được bỏ qua.”
Diêu Khang ra lệnh một tiếng, dẫn dắt hơn mười tên thủ hạ vọt ra phòng.
Giang Hoài Việt mỉm cười, khom lưng đi đến trước mặt Cao Hoán: “Cao Thiên hộ, xem ra nhà ngươi nhất định cất giấu vật không nên gì.
Ta vốn không muốn biến việc nhỏ thành việc to, nhưng bây giờ không thể không tra kỹ càng, nếu không trước mắt bao người, ta làm như không thấy mặc kệ, về sau sao làm việc khác?”
Cao Hoán vốn cho rằng mang Tương Tư ra liền xong việc, hôm nay bị mất mặt lớn bù trăm lần chẳng đủ, nhưng nhìn Giang Hoài Việt càng phấn chấn, chỉ cảm thấy đáy lòng ớn lạnh, không khỏi cắn răng: “Ngươi muốn làm gì?! Thừa cơ vét bạc nhà ta hay sao?!”
Hắn cười gằn một tiếng, thờ ơ.
Trong sảnh đường ầm ĩ khắp nơi, cách đó không xa bên trong phòng còn truyền ra tiếng kêu khóc thê lương, chắc là nữ quyến Cao phủ sợ hãi.
Giang Hoài Việt bước đi thong thả đến một bên, nhìn hoa lá bên ngoài khung cửa sổ, bình tĩnh nhàn nhã, phảng phất như hắn không hề quan tâm.
Tương Tư ngơ ngác đứng ở bên trong sảnh, âm thanh kêu khóc la thét đan xen, nháy mắt như trở lại lúc còn nhỏ, thời điểm Vân phủ bị xét nhà.
Trong tim phảng phất như bị kim châm, nàng chậm rãi nhìn về phía Giang Hoài Việt.
Hắn chỉ đứng ở nơi đó, không nói một lời, yên lặng vắng vẻ.
Ngay lúc hoảng hốt, bên ngoài tiếng bước chân gấp rút, mấy người Đông Xưởng áp giải một người bị trói lại hai tay.
Người kia sắc mặt trắng bệch trên trán có vết thương, gần như không thể bước đi, chính là tên thương gia mập mạp trước đó trốn khỏi phòng sau.
“Ta không có phạm tội, các ngươi, các ngươi bắt ta làm gì?!” Thương nhân bối rối bao biện, Diêu Khang nâng hộp gỗ lim chạm trổ tinh xảo, trực tiếp mở ra đưa đến trước mặt Giang Hoài Việt.
“Đốc công, tên thương nhân chạy trốn đã bị bắt về.” Ánh mắt hắn sắc bén, giơ cao lên hộp gỗ, “Đây là đồ vật thủ hạ lục soát được tại phòng ngủ Cao Thiên hộ, mời đốc công xem xét.”
Giang Hoài Việt đón lấy chiếc hộp, liếc nhìn thương nhân kia một chút, chậm rãi nói: “Tống Dẫn người Phần Châu, đến kinh thành mở cửa hàng buôn ngọc đã hơn hai mươi năm, mấy năm gần đây rất thân thiết với Cao Thiên hộ
.”
Thương nhân há to miệng, không biết hắn đến cùng muốn làm gì.
Cao Hoán bị đè xuống đất càng ngày càng cảm thấy tình hình không ổn, phản bác: “Thế nào, ai quy định người buôn ngọc không được kết giao với ta? Trong hộp kia chẳng qua chỉ là chút châu báu trang sức, ngươi còn có thể vu oan là ta tham nhũng hay sao?!”
Giang Hoài Việt liếc hắn một chút, đem hộp gỗ lim mở ra.
Bạch Ngọc Quan Âm lộ ra trên tơ lụa đỏ tươi, khuôn mặt hiền hoà, lông mày như liễu mềm mại.
Hắn mỉm cười, lấy ra đưa cho Diêu Thiên hộ, lại từ dưới đáy tượng Quan Âm lấy ra một chồng giấy cực nhỏ.
“Lưu Hưng Trạch Châu bạc ròng một ngàn năm trăm lượng, Thái cốc huyện Hoàng cũng dâng bạc ròng hai ngàn lượng, Tân Châu dâng ngọc phỉ thuý một tượng...”
Giang Hoài Việt hơi nhíu mày đọc lấy, thương nhân kia dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Cao Hoán, sắc mặt Cao Hoán càng trắng bệch, đột nhiên gào to: “Đây là vật gì...!Làm sao lại ở trong phòng ngủ của ta?! Giang Hoài Việt, ngươi cố ý vu oan hãm hại, ngươi chết không nhắm mắt!”
“Rõ ràng vật cùng giấy tờ là từ trong phòng Cao Thiên hộ tìm ra, sao có thể lung tung đẩy lên trên người ta?” Hắn nhướng mày, đem tờ giấy kia nhìn kỹ một lần, lạnh lùng nói, ” những thương nhân này xưa nay vắt chày ra nước có thể dâng Cao Thiên hộ đại lễ, chuyện van cầu tất nhiên không phải nhỏ.
Hôm nay nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, mang về Tây Hán truy cứu, cần phải tra thêm manh mối!”
Người thương nhân gọi là Tống Dẫn kia vừa nghe được, mặt mũi tràn đầy thịt mỡ đều run rẩy, bò đến bên chân Giang Hoài Việt kêu lên: “Đại nhân! Đại nhân tha mạng! Tiểu nhân chỉ là giới thiệu cho Thiên hộ quen biết đồng hương bằng hữu một chút, bọn hắn đưa Thiên hộ bao nhiêu tiền, tiểu nhân hoàn toàn không biết a!”
Giang Hoài Việt chán ghét đi một bước, Diêu Khang phất tay, nhóm Đông Xưởng nhanh chóng đem Tống Dẫn lôi kéo ra ngoài.
Nghe được tiếng kêu thảm không dứt, Cao Hoán hai mắt đỏ lên, gân xanh nổi lên, cũng không để ý mình đã bị ép tới gắt gao, liều mạng giãy dụa mắng: “Lão tử ta là đệ đệ của Huệ phi, vạn tuế gia ban thưởng cho ta ngư phục tú xuân đao, đường đường chính chính là Cẩm Y Vệ Thiên hộ, ngươi dám vu oan giá họa cho ta?! Đồ chó thiến thấp hèn gan to bằng trời...”
“Ba ba” hai tiếng, Diêu Khang đã tiến lên tát hắn trái phải hai cái, đánh đến khoé môi Cao Hoán rỉ máu.
“Ngươi mẹ nó nịnh bợ quý phi mới bò lên, có tư cách gì đến bắt lão tử?! Chờ Huệ phi nương nương tìm vạn tuế gia, ta nhìn ngươi kết thúc như thế nào!” Cặp mắt hắn trợn tròn gào thét mắng, quyết tâm giằng co, hai bên Đông Xưởng cơ hồ muốn áp chế không nổi.
Giang Hoài Việt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, bỗng nhiên từ bên eo Diêu Khang rút ra tú xuân đao lạnh lẽo sắc bén, cổ tay chuyển một cái, lưỡi đao đã đến bên gáy Cao Hoán.
“Khuyên ngươi nên tiết kiệm một chút khí lực.” Hắn nhìn chằm chằm Cao Hoán, gằn từng chữ, “Đến Tây Hán, có rất nhiều cơ hội để ngươi gào thét.”
Vừa vào Tây Hán, không chết cũng tàn phế.
Cao Hoán điên cuồng nhìn kiếm ở thân trên, hận không thể đem hắn ăn sống nuốt tươi.
“Giang Hoài Việt! Ngươi là thứ đoạn tử tuyệt tôn!”
Giang Hoài Việt ánh mắt phát lạnh, Diêu Khang bên cạnh sớm đã kìm nén không được, quơ lấy trên đất một đoạn chân ghế gỗ đàn hương, bỗng nhiên vung mạnh hướng về phía Cao Hoán.
Một tiếng vang trầm lên, tiếng hú Cao Hoán dừng lại, từ đỉnh đầu chảy xuống một dòng máu đỏ tươi, thân thể lung lay ngã quỵ xuống.
Tương Tư ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, không khỏi hô lên, liên tục bước lui..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...