Độc Cô Chiến Thần

Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng biết thiếu niên này cần đáp án, hắn nhìn khu rừng rậm dày đặc bóng người, thở dài nói:
- Ngươi cho rằng: muốn chấn hưng gia tộc ta phải cần điều kiện gì?
Có thể gã thiếu niên đã suy nghĩ về vấn đề này không biết bao nhiêu lần rồi, gã bật thốt lên:
- Một vùng đất đai màu mỡ, một số gia thần trung thành tài giỏi, và một quân đội thật hùng mạnh!
- Ba điều kiện này, chúng ta có thể có được không?
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng mặt không chút thay đổi nói.
Vẻ kích động của thiếu niên lập tức biến mất, hắn trầm hẳn xuống lắc lắc đầu.
- Chúng ta chỉ cuộn mình trong hang núi bận rộn vắt hết óc suy nghĩ lo cho cái ăn cuộc sống hàng ngày, làm sao có thể chấn hưng gia tộc được chứ? Hiện tại chỉ có một biện pháp đó là đầu nhập vào một thế lực hùng mạnh nào đó.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng trầm giọng nói.
- Tam thúc! Bốn phía thành Thanh Nguyệt đều là cừu gia chúng ta, chúng ta có thể đầu phục ai đây?
Gã thiếu niên thật không hiểu được.
Chẳng lẽ đầu nhập vào thế lực cách xa thành Thanh Nguyệt? Như vậy đến năm tháng nào mới có thể trở lại thành Thanh Nguyệt chứ?
Còn như chuyện đầu nhập vào thế lực khác gã thiếu niên cũng không hề quan tâm tới, hoặc là nói người trên bán đảo Phi Ba cũng không cần, miễn sao gia tộc tồn tại thì đầu phục ai cũng được.
Thiếu niên mới vừa nói xong câu nói kia, đột nhiên tỉnh ngộ nói:

- Đầu nhập vào đế quốc Áo Đặc Mạn! Tam thúc có đường lối như vậy sao?
Lúc này hắn lại có chút hưng phấn, người của đế quốc Áo Đặc Mạn ở trên bán đảo Phi Ba được xem như vầng thái dương chiếu sáng bầu trời, ngẫm lại địa phương mà các chư hầu hùng mạnh đó nỗ lực cả cuộc đời chiến đấu mong hoàn thành chí lớn thống nhất, còn không bằng một tỉnh của đế quốc, có thể biết đế quốc Áo Đặc Mạn hùng mạnh đến mức nào.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng cười khổ nói:
- Điều đó sao có thể? Chúng ta ở trong mắt của giới quý tộc đế quốc Áo Đặc Mạn, ngay cả một đám đạo tặc cũng không bằng, làm sao có thể tiếp nhận cho chúng ta đầu nhập? Mục tiêu của ta là địa khu quyền quý giáp biển này.
Thiếu niên suy nghĩ một chút, hỏi tiếp:
- Tam thúc! Chủ nhân khu đất này thế nào?
- Phải xem trước một chút thực lực của người này có được, đồng thời cũng phải xem đối phương có chịu tiếp nhận chúng ta hay không? Vì thế không nên suy nghĩ lung tung, hết thảy những điều này chỉ khi chúng ta anh dũng giết địch ở trên chiến trường mà còn sống sót, mới có thể có được.
Gã thanh niên nói xong cũng không nói tiếp nữa, bởi vì phía trước bọn thổ phỉ đã hoan hô ầm ĩ, chứng tỏ chúng đã thấy bóng dáng của tường thành thôn trấn.
Khang Tư mang theo mấy trăm tên kỵ binh, yên lặng từ nơi xa nhìn bọn thổ phỉ gào thét từ trong rừng rậm xông ra.
Nhìn bọn thổ phỉ này, không biết tại sao Khang Tư có cảm giác cứ giống như mình đang nhìn một đàn kiến.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại nảy ra cảm giác như thế. Trước kia khi hắn đối mặt với thời điểm giết chóc, không phải có giác ngộ về tử vong, thì có sát khí muốn tận lực giết sạch địch nhân, từ lúc nào thì hắn bắt đầu có loại cảm giác coi rẻ địch nhân thế này chứ?
Là bởi vì mấy trăm tên Mục Kỳ binh trãi qua nhiều năm chinh chiến bên cạnh mình này chăng?
Hay là vì những tên địch nhân thân hình gầy yếu cầm trong tay binh khí cũ nát này?

Khang Tư lắc lắc đầu, ném qua một bên những ý nghĩ vô vị này, thét một tiếng quất roi giục ngựa như mũi tên lao về phía bọn thổ phỉ đang kêu gào kia, mà phía sau Khang Tư mấy trăm tên lính hầu, cũng đều thét to một tiếng, đang đứng im lặng chỉ trong nháy mắt đã phóng tới như bay.
Bọn thổ phỉ mới vừa lao ra khỏi rừng rậm, nhìn thấy ở phía xa một thôn trấn rộng lớn hoành vĩ trên vùng đất bằng phẳng rộng rãi hiện ra trước mắt lập tức hưng phấn đến hai mắt đỏ bừng.
Nếu như thành lũy xây bằng đá tảng, bọn chúng còn phải suy nghĩ cách làm thế nào để công phá tường thành, nhưng đây chẳng qua là hàng rào bằng gỗ bao quanh thôn trấn, thì bọn chúng hoàn toàn không để vào mắt. Vì thế trong khoảnh khắc đó bọn chúng thật hưng phấn ào ào phóng vọt tới phía trước.
Chỉ có điều bọn chúng không hưng phấn được bao lâu, thì đồng loạt chùn bước chân lại, ngây ngốc nhìn một màn trước mắt.
Chỉ thấy từng bóng từng bóng đen nhanh chóng từ bên trong hàng rào gỗ lao ra, ngay sau đó những bóng đen đó xếp thành đội ngũ phóng vọt tới. Tiếng vó ngựa ầm ầm cùng với tốc độ mau lẹ kia, đã chứng tỏ thân phận của đối phương: kỵ binh!
Bọn thổ phỉ nhịn không được đều rên lên một tiếng.
Cái này còn để cho người ta sống nữa không chứ?
Đều nói đế quốc Áo Đặc Mạn thiếu thuyền thiếu ngựa, làm sao lãnh chủ ở một địa phương hẻo lánh như vậy cũng có thể kiếm ra mấy trăm kỵ binh chứ? Chẳng lẽ đế quốc Áo Đặc Mạn đã chiếm được đại thảo nguyên rồi?
Chỉ có điều bọn chúng cũng không có kinh hoảng lắm, mà các tên đầu mục chột tỉnh lớn tiếng quát tháo, bọn chúng lập tức xoay người trốn vào rừng rậm.
Bọn tù binh ở bên trong thôn trấn cỡi ngựa chờ xuất phát, có chút khẩn trương ngắm nhìn tình huống nơi xa. -
Đối với bọn thổ phỉ mấy ngàn người kia, bọn họ thật đúng là không để ở trong mắt nhưng điều bọn họ quan tâm chính là: không ngờ Khang Tư lại võ trang cho những tù binh bọn mình. Nếu như không phải tất cả sĩ quan đều tiếp tục trở lại cương vị, hơn nữa nghiêm nghị cảnh cáo bọn họ nếu phục tòng mệnh lệnh, sợ rằng đã có nhiều binh sĩ cao hứng trong đầu có ý niệm cỡi ngựa chạy trốn. Dù sao ai cũng khát vọng tự do a.
Mặc dù có một số binh sĩ không nguyện ý vì thân phận tù binh của mình ra sức, nhưng dưới sự áp chế của đám sĩ quan, chỉ có thể im lặng đáp ứng.
Cũng may là những tên sĩ quan này đều rất hợp tác, nếu không chỉ cần có một người đứng ra kêu gọi, không chừng thôn trấn này đã bị phá tan rồi.

Nhận thấy được điều này Âu Khắc quay sang nói với Do An:
- Xem ra bọn binh sĩ các ngươi này còn không chấp nhận thân phận của mình đấy.
Do An vẻ mặt đau khổ gật đầu: đâu có ai cam tâm tình nguyện chấp nhận thân phận tù binh của mình chứ?
Các sĩ quan còn lo lắng chuyện bị diệt khẩu, nhưng bọn binh sĩ tầng dưới chót đâu quan tâm tới vấn đề bị đuổi giết chứ! Bọn họ cho dù nghĩ đến Sư đoàn trưởng muốn giết người diệt khẩu, cũng là diệt khẩu những sĩ quan kia trước, chờ đến khi tới phiên mình thì đã sớm chạy trốn tới ngoại quốc rồi. Không phải nói nơi này cách rất gần Liên minh tự do Duy Nhĩ Đặc sao?
Uy Kiệt và Tương Văn lườm lườm nhìn Do An.
Nếu không có Âu Khắc khuyên can, nhiệm vụ dẫn dắt tù binh xuất chiến lần này, căn bản không tới phiên tên tù binh Đại đội trưởng Do An này. Bọn họ đều hy vọng tên Đại đội trưởng này không thức thời, như vậy mình liền có cơ hội kết liễu hắn trên chiến trường.
Âu Khắc hừ lạnh mấy tiếng, nói với Do An:
- Truyền lệnh xuống: Khang Tư đại nhân cho biết chỉ cần bọn họ nguyện ý, bọn họ cũng không còn là thân phận tù binh, mà là dân binh dưới quyền Thiếu tá Khang Tư, dựa theo cấp bậc hiện tại lãnh quân lương bằng với quân đế quốc, còn chiến công thu được và phần thưởng cũng ngang bằng với quân đế quốc. Đúng rồi, hiện tại chúng ta đã hợp tác cùng Sư đoàn trưởng và Tỉnh Trưởng các ngươi, nếu như chúng ta nguyện ý, thân phận quân nhân của các ngươi hẳn còn có thể tồn tại. Bây giờ cứ để xem các ngươi lựa chọn trốn ra nước ngoài, hay là dốc sức phục vụ cho Khang Tư đại nhân.
Do An đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đó là vui mừng hớn hở: không ngờ mình cứ như vậy thoát khỏi thân phận tù binh rồi?
Hơn nữa còn có thể tiếp tục hưởng thụ thân phận và quân lương của quân đế quốc?
Do An lộ đầy vẻ tươi cười, lập tức truyền tin xuống cho cả đám tù binh.
Nghe được tin tức kia, tất cả tù binh đều nhiệt huyết sôi trào! Đây là sự thật chăng? Mình còn có thể có được thân phận binh sĩ quân đế quốc?
Hầu như tất cả tù binh đều không còn suy nghĩ gì nữa, lập tức tuyên thệ thần phục Khang Tư. Lúc này bọn họ thấy rằng mình không phải là tù binh, mà là được điều động vào một đơn vị quân đội khác, bởi vì sau này lương hướng của mình chính là từ nơi này cấp phát cho.
Thấy biến hóa trong nháy mắt này, Âu Khắc thở dài." Chính thống Đế quốc quả nhiên là không người nào có thể địch nổi! Chỉ đơn giản một cái thân phận quân nhân, là đủ để cho bọn họ hoàn toàn thay đổi lập trường rồi. Ôi! Hy vọng đại nhân không trách ta tự tiện chủ trương: chỉ là cũng không còn biện pháp nào, hai trăm người trong thôn trấn: người đánh xe và thân vệ loại quan văn yếu nhược đã chiếm hơn phân nửa. Nếu như không làm cho bọn tù binh này cam tâm tình nguyện, bọn chúng gần cả ngàn người có thể tiêu diệt chúng ta bất cứ lúc nào!"
Khang Tư vừa phóng ngựa vừa lắp tên giương cung, tay vừa buông "vút" một tiếng, bắn về phía bọn thổ phỉ thân ảnh có chút mơ hồ đối diện với mình, lập tức có tiếng kêu thảm thiết một tên ngã xuống đất.

Hành động của Khang Tư chính là mệnh lệnh, mấy trăm tên kỵ binh xuất thân Mục Kỳ phía sau, lập tức buông tay tên bắn như mưa lên người bọn thổ phỉ.
Ngắn ngủn trong khoảnh khắc, đám người Khang Tư mỗi người đều bắn ra mười mấy mũi tên, cũng chính là tốc độ hai giây một mũi tên, tốc độ như vậy đối với xuất thân Mục Kỳ bọn họ mà nói chỉ là chuyện trẻ con, còn đối với bọn thổ phỉ kia cơ hồ chính là trận mưa tên không ngừng nghỉ.
Dưới trận mưa tên, có hơn một trăm tên thổ phỉ bị bắn ngã xuống đất, có điều tổn thất này đối với nhân số thổ phỉ hơn hai ngàn tên, chẳng qua chỉ là số lẻ mà thôi không có gì đáng lo ngại.
Lúc này phần lớn bọn thổ phỉ đã thật nhanh lủi vào trong rừng rậm, đồng thời dùng lưa thưa mấy mấy cây cung bắn trả, cuộc sống gian nan cực khổ và hung hãn đã xâm nhập tận trong xương tủy bọn chúng, khiến cho lúc bọn chúng thấy tài vật ở trước mắt thì hầu như không còn sợ hãi thứ gì nữa.
Dĩ nhiên, nhân số chênh lệch đúng là dũng khí để bọn chúng có thể dựa vào rừng rậm tiến hành chống cự lại.
Tín hiệu giao chiến vừa mới truyền ra ngoài, Âu Khắc phất tay ra hiệu, Do An lập tức giơ đao hô to:
- Các huynh đệ! Đến lúc tạo dựng sự nghiệp rồi! Giết cho ta!
Kèm theo một tràng tiếng hò hét chói tai, chiến mã ầm ầm chạy ra khỏi thôn trấn.
Bọn binh sĩ tù binh chuyển sang binh lính này đều là long kỵ binh, cũng chính là cỡi ngựa chạy tới mục tiêu sau đó xuống ngựa bộ chiến, bởi vậy có thể tưởng tượng thuật cỡi ngựa của bọn họ "cao siêu" đến cỡ nào.
Cò điều là mặc dù năng lực chiến đấu trên lưng ngựa của bọn họ thấp đến đáng thương, nhưng ở trên vùng đất bằng phẳng hình tượng của gần cả ngàn con chiến mã vọt ra, đủ để dọa khiếp bọn thổ phỉ không biết tình huống.
Tiếng vó ngựa của cả ngàn con chiến mã vang dội, khiến cho bọn thổ phỉ trốn trong rừng rậm đang căng thẳng chờ đám Khang Tư đến nghe được: có mấy tên lanh trí leo lên cây nhìn, lập tức bị dọa đến suýt rơi xuống cây, lắp bắp nói:
- Phía sau còn có cả ngàn kỵ binh!
Nghe nói như thế bọn thổ phỉ đều choáng váng mặt mày, thân phận lãnh chủ này là ai đây? Lại có tới gần hai ngàn kỵ binh? Chẳng lẽ còn kiêm nhiệm chức vụ Lữ đoàn trưởng trở lên?
Cho dù là lãnh địa sĩ quan cấp Lữ đoàn trưởng, cũng không thể nào mang đến nhiều hộ vệ kỵ binh như vậy chứ? Nơi này cũng không phải là vùng đất đai trù phú.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui