Đại đầu mục chết một cách quỷ dị, khiến người ta nhìn thấy mà không khỏi rùng mình, tên đại đầu mục ở bên cạnh có lẽ vì giữ mạng, không dám nhảy ra hò hét nữa, mà tránh sang một bên ngậm miệng lại.
Các binh sĩ thấy Trưởng quan duy nhất còn lại không xuất đầu, mấy tiểu nhân vật bọn họ càng không thể lấy mạng nhỏ mình ra chơi, tất cả đều ngậm chặt miệng, tràng diện lập tức yên tĩnh xuống.
- Các ngươi bị bắt làm tù binh chỉ cần các ngươi nộp đủ tiền chuộc có thể được thả ra.
Khang Tư trước tiên hô một câu này, tiếp đó mới phất tay ra hiệu cho các bộ hạ bắt đầu bắt người.
Đưa ra yêu cầu rõ ràng giao tiền chuộc khiến các tù binh này an tâm, dù sao thân phận bọn họ hiện giờ là đạo tặc, tùy lúc có thể bị xử tử hoặc thành nô lệ buôn bán, nếu như Khang Tư không hô những lời này, vì cái mạng nhỏ của mình, bọn họ nhất định sẽ chống cự tới cùng.
Nghe được những lời này của Khang Tư, tên đại đầu mục còn sót lại mở miệng định nói gì, nhưng nghĩ tới cái chết quái dị của tên đồng liêu, lập tức nuốt nước miếng không hé răng nữa, đưa mắt nhìn thủ hạ bốn phía, bất đắc dĩ cúi đầu.
Hắn biết các thủ hạ mình tuy giả trang thành đạo tặc, nhưng bản thân là quân nhân, nghe được có thể chuộc lại tự do, khẳng định sẽ theo thói quen buông bỏ việc chống cự.
Đúng như suy nghĩ của tên đại đầu mục còn sót lại, thủ hạ hắn nghe thấy trả tiền chuộc có thể thu lại tự do, lập tức thở phào không chống lại nữa, để mặc cho các thuộc hạ Khang Tư trói bọn họ lại.
Tạm giam tù binh, quét dọn chiến trường, sửa sang lại doanh trại, những công tác này bận rộn hồi lâu, trời cũng đã sáng.
Tên đại đầu mục còn sót lại kia, thoáng tính toán số thuộc hạ của Khang Tư, thở dài ảo não.
Đối phương nhiều nhất có 7-800 người, nhưng lại bắt trọn hai đại đội bên mình làm tù binh.
Nếu như các thủ hạ mình chịu liều mạng chiến đấu, sợ rằng tình huống hiện tại đã đảo ngược. Chỉ là giờ đây nói gì đều đã muộn, mấy người bọn họ đã bị trói chặt, có thể sống sót hay không, vậy còn phải xem mấy người kia có giữ lời hứa hay không. : Y
Nhưng mà, dù có thể trở về, hắn cũng sẽ xong đời, khẳng định Sư đoàn trưởng sẽ không cho hắn sống sót.
Nghĩ vậy, đại đầu mục nản lòng thoái chí, sớm biết như vậy chết trận tại chỗ là xong. Nhưng khi hắn chú ý tới mấy người Khang Tư vòng quanh tuần tra doanh trại, tim đập gia tốc, trong đầu ý niệm sống sót không nhịn được xông ra.
Tầm nhìn tốt hơn, công tác kiểm kê thuận tiện hơn nhiều, một hồi sau kết quả chiến đấu liền nằm trong tay Khang Tư.
Lần dạ tập này, bởi Khang Tư sớm có chuẩn bị, cho nên nhân viên tổn thất cực ít, chỉ có 54 người tử trận, những người khác tối đa chỉ bị trúng tên, mà địch nhân tới tập kích, lại nằm xuống 254 bộ thi thể, gần ngàn tên khác bị bắt giữ.
Phương diện vật tư, hủy mất một ít nhà gỗ và lều trại, nhưng thu lại được binh khí của cả 2 đại đội, cùng với hắc lang dẫn đường đoạt lấy hơn 1000 chiến mã, tính toán các mặt, lần này Khang Tư đại thắng.
Theo lý, Khang Tư là nhân vật từng chỉ huy qua 10 vạn người tác chiến, đối với thắng lợi khoảng ngàn người như vậy, hắn không để ý nhiều mới phải, nhưng không biết vì sao, Khang Tư thấy chiến tích này hưng phấn khác thường, so với khi mình dẫn đầu bộ hạ đột phá vòng vây đại thảo nguyên tâm tình càng vui sướng hơn.
Khang Tư nhận ra điểm này, không khỏi tự giễu, cái này chính là khác nhau giữa nhà nước và tư nhân sao?
Những thắng lợi trước kia là thuộc về quốc gia, thuộc về hoàng đế, mà lần thắng lợi này lại thuộc riêng về bản thân mình, thuộc về các thuộc hạ mình, giữa hai bên khác nhau như trời với đất.
Đối với các thuộc hạ chết trận, Khang Tư không có bi thống, chỉ là thoáng đau thương mà thôi, đây không phải Khang Tư máu lạnh, chỉ là ở Khang Tư xem ra, bọn họ có thể chết trận sa trường, đó chính là chốn trở về tốt nhất.
Lúc này Âu Khắc kiểm tra tù binh thu thập binh khí xong tới gần len lén nói:
- Đại nhân, lần này tập kích chúng ta không phải thổ phỉ, mà là quân Đế quốc, binh khí cùng chiến mã bọn họ sử dụng tất cả đều có đóng dấu quân Đế quốc, tuy rằng không lục soát được giấy quân tịch trên người bọn tù binh, nhưng những vết chai trên người bọn chúng đủ để chứng minh bọn họ là quân nhân.
Nói ra những lời này, sắc mặt Âu Khắc đã biến thành khó coi, ở hắn nghĩ, mấy lão gia hỏa tỉnh phủ khá lắm tưởng là xuất động tư binh đoàn buôn lậu, ai có thể ngờ hắn lại dám phái quân đội tới đây?
Hơn nữa quân đội này còn trắng trợn lộ liễu đến vậy, lại chỉ thay đổi y phục, vứt bỏ chứng minh quân tịch, những thứ khác đều là trang bị trong quân đội, lẽ nào bọn họ cho rằng ăn chắc được đại nhân?
Vẻ mặt Tương Văn khiếp sợ.
- Quân Đế quốc! Bọn họ lại dám xuất động quân đội?
Âu Khắc nhịn không được đề nghị:
- Đại nhân, không bằng chúng ta diệt toàn bộ bọn họ đi, làm một cái hủy thi diệt tích, chết không đối chứng như thế nào?
Uy Kiệt khẽ giật mình nhìn Âu Khắc, hắn không thể tin được Âu Khắc lại đưa ra đề nghị giết tù binh như vậy, nhịn không được hỏi:
- Đại thúc, vì sao lại muốn giết bọn họ? Bọn họ đều là chứng cớ mà!
Âu Khắc tức giận gõ đầu Uy Kiệt gầm nhẹ nói:
- Ngu ngốc! Bọn họ đúng là chứng cớ quân đội địa phương mưu hại đại nhân, nhưng ngươi cũng không nghĩ thử xem, sư đoàn cảnh bị địa phương có bao nhiêu người, nền tảng của bọn họ ở tỉnh này vững chắc bao nhiêu, sợ rằng đối phương hiện giờ đã biết chúng ta bắt giữ người của bọn họ rồi! Chỉ cần tên Sư đoàn trưởng kia là người quyết đoán, tìm một lí do mạnh mẽ diệt chúng ta, không phải chứng cớ gì cũng không còn sao? Cho nên những tù binh này chẳng những không có tác dụng, mà còn đưa tới phiền toái to nữa!
Khang Tư nhíu mày, hắn vừa biết những kẻ tập kích mình là quân Đế quốc thì biết phiền phức lớn rồi, tuy biết Tỉnh trưởng cùng Sư đoàn trưởng sẽ tìm mình kiếm chuyện, nhưng nhiều lắm bọn họ cũng chỉ phái ra tư binh, thổ phỉ các loại tới, không ngờ rằng lại dám to gan lớn mật trực tiếp phái tới quân đội.
Chuyện này cũng không dễ giải quyết, đối phương biết mình bắt giữ nhiều quân Đế quốc như vậy, khẳng định sẽ gấp rút dùng toàn lực tiêu diệt mình, dù sao điều động quân đội tập kích sĩ quan Đế quốc cũng ngang với tội phản loạn, một khi tuyên truyền ra ngoài, tuyệt đối không có kết cục tốt.
Hắn dù có tự tin dẫn mấy trăm người chống lại ba bốn ngàn người, nhưng tuyệt đối không thể chống lại cả một sư đoàn, nên nhớ đó là hơn 8 vạn người đấy!
- Đại nhân, ta có một biện pháp, không biết có thể được không?
Lưu Bân vốn không có việc gì theo sau Tương Văn không nói chuyện đột nhiên cất tiếng.
Mấy ngày nay Khang Tư hầu như quên mất chế đồ sư đỉnh cấp của Đông đại lục này, tuy rằng không biết chế đồ sư này có cách gì, nhưng nghĩ tới Đông đại lục thần bí, Khang Tư vẫn cảm thấy rất hứng thú, gật đầu nói với Lưu Bân:
- Mời nói!
Lưu Bân bị mọi người nhìn chằm chằm, bởi vì gương mặt hắn bôi bẩn suốt ngày nên không biết mặt có đỏ không, nhưng có thể thấy hắn khẩn trương nuốt nước miếng.
- Chúng ta có thể thẩm vấn các tù binh, sau đó sắp xếp khẩu cung của bọn họ, đồng thời bắt buộc bọn họ thừa nhận thân phận và nhiệm vụ tới đây, tiếp theo sao chép một tờ khẩu cung cùng vài món binh khí giao cho Tỉnh trưởng và Sư đoàn trưởng kia, nói rõ với họ: chúng ta không muốn là đối địch với bọn họ.
- Đồng thời, nói rõ bản chính khẩu cung đã phái người đưa đến Đế đô, một khi có biến động gì, khẩu cung này sẽ đến tay Ngự tiền hội nghị. Cuối cùng là kín đáo cho họ thấy mình có quan hệ không bình thường với Nguyên soái.
Tương Văn cùng Uy Kiệt đối với lời Lưu Bân nói còn có chút ngẩn ngơ, bọn họ không rõ làm như vậy có tác dụng gì, nhưng Âu Khắc đã vỗ tay nói:
- Thật tốt! Như vậy đối phương sẽ sợ ném chuột vỡ đồ, không dám tiếp tục bức bách chúng ta quá phận nữa, nói không chừng chúng ta có thể từ đó chia được một chén canh nữa.
Âu Khắc đối với cách giải quyết phiền phức này rất hoan nghênh: nên biết một khi song phương trở mặt cấu xé nhau, ở đây tuyệt đối sẽ không an bình, cả ngày lo chém giết, nhất định sẽ không có thời gian để kiến thiết lãnh địa nữa. Như vậy không biết đại nhân đến năm nào tháng nào mới có thể trở thành quý tộc đây?
Muốn lập công cũng không phải lúc này, dù sao đối phương còn nắm trong tay một cái sư đoàn biên chế đầy đủ 8 vạn người đấy!
Tuy rằng Tương Văn vẫn còn chưa hiểu vì sao Lưu Bân chỉ nói mấy câu đơn giản là có thể giải quyết vấn đề, nhưng thấy Âu Khắc kích động như vậy, biết việc này đã xong, cũng đem lực chú ý chuyển tới phương diện buôn lậu.
- Đúng vậy, mặt dù chúng ta chiếm được địa lợi, đây chính là con đường buôn lậu trước giờ của bọn họ, vứt bỏ nơi này phải tốn hao một đoạn thời gian và tiền tài mới có thể mở ra một cái khác, số tiền tài tổn thất trong khoảng thời gian đó cũng đủ để chúng đau lòng muốn chết. Nếu đã không đối phó được chúng ta, vậy bọn họ còn dám không tiếp thụ chúng ta sao?
Âu Khắc cười lạnh nói.
Những người ở đây, cũng cho rằng buôn lậu không có gì không tốt.
Hàng hóa buôn lậu đều là thứ khan hiếm trong quốc nội, hơn nữa buôn lậu cũng không cần nộp thuế, có thể kiếm tiền, thị trường còn có thể đầy đủ hàng hóa. Ngoại trừ quốc khố không thu được thuế ra, bình dân và quý tộc đều không có tổn thất gì.
Quốc khố là của hoàng đế, hoàng đế giàu có như vậy, mất vài đồng kim tệ cũng không đáng gì.
... Đây là thái độ của tuyệt đại đa số người trong Đế quốc đối với buôn lậu.
Thế nhưng cũng có rất nhiều quan viên nghiêm khắc đả kích hoạt động buôn lậu, thứ nhất có thể xét nhà kiếm tiền, thứ hai có thể lấy được quân công, còn thứ ba: là quan viên khống chế các đoàn nhóm buôn lậu, đương nhiên phải tiêu diệt các đoàn buôn lậu khác, để đảm bảo mình có thể lũng đoạn thị trường.
- Đại nhân! Hãy giao chuyện này cho thuộc hạ lo liệu!
Âu Khắc nhìn mấy người đồng liêu, âm thầm thở dài, tuy rằng hiện tại kiến thiết doanh trại mình không thể rời đi, nhưng hắn vẫn lập tức nhận lệnh.
Tuy rằng chuyện này chỉ cần phái một người biết ăn nói là được, nhưng trong năm đại thân vệ: Lôi Đặc, Lôi Khải thì bỏ đi, Uy Kiệt dò thám tin tức thì rất tốt, nhưng vẫn còn là một thiếu niên chưa thành thục, gặp chuyện còn không suy nghĩ tinh tế mọi mặt được.
Tương Văn? Ngoại trừ kiếm thuật, nấu ăn cao siêu ra, chính là một người hầu hạ chủ nhân, hơn nữa chiếu theo dung mạo hắn, phái hắn đi chỉ có thể rước lấy họa mà thôi.
Mấy Bách phu trưởng trong doanh trại? Dẫn người chém giết còn ra vẻ, giao tiếp với người khác thật là hão huyền.
Lưu Bân tuy rằng có thể được, nhưng hắn chết sống không chịu rửa bộ mặt lem luốc, tuyệt đối sẽ làm ngoại nhân cau mày khó chịu. Cho nên, toàn doanh trại trừ mình ra, cũng không còn người nào khác làm được chuyện này.
Âu Khắc thầm quyết định, vì đại nghiệp của đại nhân, cũng để cho mình thoải mái một chút, nhất định phải chọn lựa kỹ càng trong đám thân vệ quan văn một phen, đồng thời còn phải bồi dưỡng một nhóm thân vệ quan văn mới được.
Khang Tư gật đầu:
- Được rồi! Tất cả giao cho ngươi! Nhân viên tùy ngươi tuyển chọn.
Khang Tư không có thói quen độc tài quyền lực, hơn nữa bảo hắn xử lý những chuyện rườm rà này, thà rằng hắn đi huấn luyện binh sĩ còn hơn.
Khi đám tù binh phát hiện đồng bạn bị dẫn đi, có một số bắt đầu rối loạn, nhiều người hối hận không phản kháng đến cùng, hiện giờ bọn họ bị trói có muốn phản kháng cũng không được nữa.
Nhưng khi thấy đám đồng bạn bị dẫn đi nhanh chóng được thả về, thay thế bằng một nhóm khác, thêm nữa sau khi nghe ngóng biết đây là thẩm vấn, hơn nữa chỉ cần thành thật trả lời sẽ không chịu đau đớn, bọn tù binh liền buông lỏng xuống.
Tên đại đầu mục còn sót lại khẩn trương đợi tới lượt mình bị lôi đi, hắn không chờ lâu, vòng thứ ba liền may mắn tới phiên hắn bị kéo đi.
Đại đầu mục bị dẫn riêng vào một căn lều, còn chưa quan sát rõ tình huống trong lều, đã thấy một quan văn dáng dấp thanh niên, hỏi mình:
- Tính danh, chức vụ, quân hàm, số quân tịch, nhiệm vụ chấp hành là gì?
Trong lòng đại đầu mục cả kinh.
Quân hàm? Số quân tịch? Xem ra đối phương đã biết thân phận của mình rồi, hắn đã sớm hạ quyết định vội nói:
- Vị đại nhân này! Ta là Do An, là Đại đội trưởng đại đội 2 Liên đội 1 Lữ đoàn 1 Sư đoàn cảnh bị tỉnh Hải Tuyền. Quân hàm Thiếu tá, lần này tới là bởi nhận được lệnh phải tiêu diệt thổ phỉ trú ở nơi này.
Vốn tên quan văn vừa nghe bắt được một đại đội trưởng mà hiện vẻ tươi cười, đến khi nghe Do An nói đến câu cuối, lập tức trừng mắt quát:
- Thổ phỉ? Ngươi lại dám xem Khang Tư đại nhân Thiếu tá quân Đế quốc anh dũng, cùng với các thuộc hạ của Khang Tư đại nhân chúng ta gọi là thổ phỉ! Ngươi chán sống phải không?
- Đại nhân! Ta... tiểu nhân chỉ là nói theo sự thật mà thôi, ai biết nơi này là lãnh địa của Thiếu tá đại nhân chứ!
Do An hoảng sợ quỳ xuống hô.
Lúc này trong lòng Do An không khỏi khổ sở, Thiếu tá đại nhân? Bản thân mình cũng là một Thiếu tá mà, lại còn phải xưng hô người cùng cấp là đại nhân, thật là tồi tệ mà!
Nhưng hiện giờ mình như cá nằm trên thớt, vì bảo toàn mạng sống, đại nhân thì đại nhân có sao đâu.
- Hừ! Có phải là Sư đoàn trưởng các ngươi đích thân ra lệnh các ngươi tập kích Khang Tư đại nhân phải không?
Quan văn lạnh lùng nói.
Do An vô thức lắc đầu, mình chỉ là một Đại đội trưởng mà thôi, làm sao có thể được Sư đoàn trưởng tự thân hạ lệnh? Mình là nhận được mệnh lệnh của Liên đội trưởng kia, tuy rằng biết đây là ý đồ của Sư đoàn trưởng, nhưng ai dám chất vấn Sư đoàn trưởng đây chứ.
Nhưng khi nhìn tới thần sắc hung ác của gã quan văn kia, trong đầu Do An chợt lóe linh quang, vội gật đầu nói:
- Đúng vậy, là Sư đoàn trưởng đích thân hạ lệnh cho chúng ta tới đánh lén Thiếu tá đại nhân.
Tên quan văn lộ thần sắc thỏa mãn, tiếp tục hỏi:
- Sư đoàn trưởng đột kích Khang Tư đại nhân, có phải là bởi vì Khang Tư đại nhân phát hiện hành vi buôn lậu của Sư đoàn trưởng và Tỉnh trưởng không?
Do An đã có quyết định lập tức gật đầu, vì bảo mệnh, hắn mặc kệ Tỉnh trưởng cùng Sư đoàn trưởng vì cái gì lại tìm một tên Thiếu tá nho nhỏ gây chuyện, cho dù đối phương nói Sư đoàn trưởng muốn làm hoàng đế, hắn cũng sẽ gật đầu nói không sai, dù sao đối phương nói gì thì mình bảo đó, đây mới là đạo bảo mệnh.
Thấy tên Đại đội trưởng tù binh này hỏi gì đáp nấy, quan văn rất thỏa mãn nhanh chóng ghi chép, chỉ chốc lát sau, một tờ khai chứng minh Sư đoàn trưởng Tỉnh trưởng bán nước thậm chí xuất hiện chữ mưu phản. Do An xem trên đó ghi biết bao nhiêu điều kinh thế hãi tục, dù vậy hắn vẫn theo yêu cầu ký tên lên đó, còn lăn thêm dấu tay.
Còn như Do An làm như vậy có thể liên lụy người nhà hay không? Cái này, trừ phi tham gia tội âm mưu phản nghịch, không thì người nhà quân nhân đều rất an toàn.
Biên chế binh sĩ Đế quốc đều là triệu tập toàn quốc gia, sau đó phân phối đến các bộ đội phiên hiệu. Nói cách khác bản thân quân đội không có quyền trưng mộ binh, cho nên ngoại trừ hồ sơ tư liệu ở Quân Bộ, không ai biết người nhà binh sĩ ở đâu.
Sư đoàn cảnh bị địa phương cũng có phiên hiệu chính quy, tên gọi tỉnh chính là phiên hiệu của họ.
Làm như vậy, là vì phòng ngừa phản loạn, có thể tưởng tượng, thành quả rất là rõ ràng, Đế quốc từ trước tới nay, gần như chưa từng có quân Đế quốc phiên hiệu chính quy tham gia phản loạn.
Dù là sĩ quan giương cờ làm loạn, tư liệu người nhà binh sĩ ở trong tay Đế quốc, vì an nguy của người nhà, bọn họ cũng sẽ không tham gia.
Cho nên phản loạn trong lịch sử Đế quốc, nếu không phải nô lệ bạo động thì là quý tộc dựa vào tư binh mưu phản, nguy hại tạo hành nhỏ tới đáng thương.
Nếu như Đế quốc bảo trì thống nhất phân phối nguồn lính cùng với nắm chắc tư liệu gia đình binh sĩ, tin rằng tuyệt đối không có khả năng phát sinh phản loạn với quy mô lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...