Không biết là do ông Trời có mắt hay lại có chuyện gì xảy ra, đoàn người Khang Tư sau mười ngày hành tẩu với tốc độ như đi bộ, lại phát hiện một lều mục kỳ đã bị tuyết chôn vùi chỉ còn lộ ra nóc lều.
- Ha ha, người này khẳng định là đi ra ngoài thưởng ngoạn, không chú ý ngày bạo tuyết tới nên bị khốn ở nơi này, hắc hắc, cũng không biết hắn có lương thực để ăn hay không? Từ ngày bạo tuyết đến giờ đã qua hai mươi ngày rồi, cho dù không chết đói, thì cũng chết vì rét rồi? Uy Kiệt vẻ mặt hả hê khi thấy người khác gặp nạn.
Tương Văn hung hăng gõ vào đầu Uy Kiệt một cái:
- Đồ đần! Vui cái gì mà vui? Lều mục kỳ này chính là chúng ta trải qua mấy ngày vất vả mới gặp được, chúng ta còn mong người ở trong đó còn chưa có chết, nếu không chúng ta làm sao biết được hiện tại có đi sai đường hay không!
- A? Lều mục kỳ này lại có thể quan trọng như vậy?
Uy Kiệt lập tức nhảy dựng lên hô:
- Lôi Đặc, Lôi Khải, theo ta đào lên nào! Nói xong liền nhảy xuống xe ngựa.
Sau một phen bận rộn, lều mục kỳ rốt cuộc được đào lộ ra.
dẫn đầu tiến vào. Hắn vô cùng kinh ngạc phát hiện bên trong có ba người, hai tráng hán, một người gầy yếu, tất cả sắc mặt đều bị đông lạnh đến xanh tím, hữu khí vô lực.
Trong đó hai tráng hán thì ôm nhau ở một chỗ lấy ấm, còn tên gầy yếu kia thì một mình ở một bên.
Uy Kiệt quan sát thoáng qua cái lều mục kỳ trống rỗng này, cùng một đống tro bụi trước mặt bọn họ, còn có xương ngựa đã bị gặm trắng như tuyết, rồi nhìn bộ dáng run rẩy của bọn họ, hắn không khỏi cười nói:
- Hắc, chúng ta coi như tới kịp lúc.
Lôi Đặc, Lôi Khải không có nói nhiều như vậy, trực tiếp ôm ba người nọ rồi xoay người đi ra. Sau khi uống bát canh thịt dê nóng hổi béo ngậy, ba người lập tức khôi phục tinh thần.
Hai tráng hán vốn đang định nói lời cảm ơn thì chứng kiến bộ dáng của Khang Tư, đặc biệt sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên ngón tay Khang Tư, mặt liền biến sắc đưa tay sờ soạng trong lòng, bất quá ngay lập tức bị Lôi Đặc, Lôi Khải ở bên cạnh chặn lại.
Mà thanh niên văn nhược yếu đuối kia, thì rất nhu mì lui ở một bên không dám lộn xộn.
Uy Kiệt cười hì hì móc từ trong lòng hai người ra một thanh tiểu đao và một cuộn da dê, vừa mở cuộn da dê ra xem, Uy Kiệt lập tức vui vẻ:
- Đại nhân, ngài xem, không ngờ bọn họ lại có bức họa truy nã ngài, oa phần thưởng lại có thể lên tới mười vạn con tuấn mã!
Nghe nói như thế, tên gầy yếu kia tò mò liếc nhìn Khang Tư một cái.
Khang Tư vừa nhìn, quả nhiên, trên tấm da dê phác họa diện mạo mình khá giống, họa gia vẽ bức tranh này cũng thật giỏi, bức tranh rất giống, không biết họa gia này có phải đã gặp qua mình hay không, nếu như chỉ bằng vào sự miêu tả của người khác mà vẽ ra, vậy họa gia này thực sự rất lợi hại.
Khang Tư chú ý tới trên bức họa còn có hình vẽ chiếc nhẫn của mình, không khỏi nhíu mày, tháo chiếc nhẫn ra đeo lại trên cổ của mình rồi giấu kỹ phía trong.
Những người nhìn thấy động tác này của Khang Tư cũng không có lên tiếng, tất cả mọi người đều biết chiếc nhẫn này khẳng định có lai lịch xưa.
- Tốt lắm, hai người các ngươi không phải mã tặc thì chính là truy binh mục kỳ, để lát nữa sẽ xử lý các ngươi. Ngươi! Nói đi, đường đường là nam tử hán tại sao lại nhát gan như vậy, tên gọi là gì? Đang làm gì?
Uy Kiệt tiếp tục làm người thẩm vấn, hướng về thanh niên kia quát hỏi.
Thanh niên kia chần chờ một chút, sau đó nói với thanh âm nhỏ như muỗi kêu:
- Ta tên là Lưu Bân, là một thư sinh.
Uy Kiệt đứng phía trước nghe thấy cau mày nói:
- Sao lại giống như đàn bà thế hả? Nói lớn lên chút!
Bất quá hắn vừa mới hiển lộ ra bộ dạng hung ác, đã bị Tương Văn nhéo lỗ tai lôi sang một bên.
- Ta tên là Lưu Bân, là một thư sinh.
Thanh niên kia rốt cuộc cũng nói bằng thanh âm để tất cả mọi người nghe được.
Âu Khắc lập tức xen miệng:
- Lưu Bân? Người Đông đại lục? Sao lại chạy đến thảo nguyên nơi đây? Nghe người ta nói người Đông đại lục các ngươi đều ở bến cảng cạnh biển mà?
Vừa nghe tên thanh niên Lưu Bân này là người Đông đại lục, tất cả mọi người ở đây trừ Khang Tư ra đều ngạc nhiên vây lại xem.
- Hắc, đây là người Đông đại lục sao? Không có gì đặc thù sao, cũng không phải là một người có một cái mũi hai cái mắt sao.
- Hì hì, ngươi xem, da tay của hắn trắng bóc, có thể so sánh được với Tương Văn rồi, chỉ là mặt hơi đen một chút, hơn nữa trên người còn có mùi tanh.
Nguyên vốn nghe có người khen ngợi hai tay của mình, Lưu Bân liền giấu hai tay đi, hai mắt còn hiện lên vẻ xấu hổ ngượng ngùng, nghe nói như thế hai mắt lập tức bốc hoả.
- Đồ đần, ngươi có chỗ nào thơm hơn vậy? Chúng ta một ngày ăn nhiều thịt dê như vậy, trên người đều có mùi tanh, càng không nói tới những người quanh năm ăn thịt dê.
Tương Văn ra mặt đuổi giải tán đám người.
- Được rồi, không náo loạn nữa, để tiếp tục phỏng vấn.
- Lưu Bân tiếp tục nói đi, tại sao ngươi lại đến nơi này? Nói cho thành thật, nếu không chúng ta hắc hắc.
Âu Khắc vẻ mặt quái dị tươi cười hỏi.
Lưu Bân lập tức bị doạ cho hoảng sợ, hai mắt khủng hoảng nói:
- Ta... ta bị đám mã tặc này bắt từ cảng Khôi Kiều tới.
- Khôi Kiều cảng? Mã tặc lại có thể chạy đi xa như vậy để bắt người? Bọn chúng bắt ngươi để làm gì? Không phải để ngươi dạy chữ cho bọn chúng đấy chứ?
Âu Khắc tò mò hỏi.
- Không phải dạy chữ cho bọn chúng, mà là giúp chúng...
Lưu Bân lời còn chưa nói hết, bên cạnh chợt xảy ra chuyện, Lôi Đặc, Lôi Khải hung hăng đánh hai tên tù bình kia mấy đấm:
- Cho ngươi lộn xộn này!
Nhìn thấy mọi người đều quay lại nhìn bọn hắn, Lôi Đặc, Lôi Khải vội vàng lắc lắc tay nói:
- Không liên quan đến chúng ta, là bọn chúng đột nhiên giãy dụa.
Khang Tư chú ý thấy một trong hai tên tù binh kia trừng mắt liếc Lưu Bân một cái, liền nói với Uy Kiệt:
- Đem hai người này sang một xe ngựa khác thẩm vấn.
- Rõ!
Uy Kiệt lập tức hưng phấn kéo Lôi Đặc, Lôi Khải nhảy xuống xe áp giải hai tên tù binh đi.
Mà mấy tên quan quân đế quốc thích náo nhiệt lập tức đi theo, Kiệt Lạp Đặc cũng là một người trong đó.
Bên trong xe ngựa chỉ còn lại Khang Tư, Âu Khắc, Tương Văn, hắc lang cùng với Lưu Bân kia.
- Được rồi, nói một chút mã tặc muốn ngươi làm gì?
Khang Tư ngữ khí rất bình thản nói.
Không biết tại sao, chỉ một câu nói rõ ràng rất lãnh đạm như vậy, Lưu Bân cảm giác được người tuổi trẻ này so với mấy lão đầu kia lại rất có lực uy hiếp, hắn thức thời vội vàng nói:
- Mã tặc bắt ta tới là muốn ta chế tạo bản đồ cho chúng, ta là chế đồ sư đỉnh cấp của Đông đại lục!
Vừa nói ra lời này, Lưu Bân tựu cảm giác được chuyện không ổn, bởi vì những người ở đây, bao gồm cả người tuổi trẻ vẫn rất bĩnh tĩnh kia, hai mắt đều toả hồng quang, nhìn mình cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống vậy, Lưu Bân sợ hãi lùi sát vào trong góc.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, phát hiện trong mắt đối phương cũng toát ra ý tứ "Lượm được bảo bối rồi!".
Khang Tư rất thẳng thắn, từ trong lòng móc bản đồ ra, đưa cho Lưu Bân rồi nói:
- Nói cho ta biết, chúng ta hiện tại đang ở nơi nào, nếu như ngươi giúp cho chúng ta an toàn rời khỏi đại thảo nguyên, ta sẽ đưa ngươi trở về cảng Khôi Kiều.
Lưu Bân lập tức hai mắt toả sáng, hắn cũng không dám xác nhận hứa hẹn này có hữu hiệu hay không, trước tiên mở bản đồ ra nhìn một chút, vừa nhìn Lưu Bân lập tức giật mình nghĩ: "Vị đại nhân này thực lực cực kỳ hùng hậu a! Loại bản đồ giá bằng một trăm vạn con tuấn mã này mà cũng có thể nắm trong tay. Cũng không biết hắn tại sao bị mã tặc đuổi giết, chẳng lẽ là để đoạt lại bản đồ này? Vậy cũng quá lợi hại rồi! Xem ra lời hắn hứa tuyệt đối không có vấn đề."
Nghĩ vậy, hắn lại càng vui vẻ cẩn thận quan sát bản đồ.
Chỉ chốc lát sau, Lưu Bân chỉ tay vào một điểm trên bản đồ nói:
- Chúng ta bây giờ ở địa phương này, không biết các ngài muốn đi đâu?
Khang Tư vừa nhìn vị trí, mỉm cười, xem ra chính mình đi đúng đường rồi.
Khang Tư chưa kịp lên tiếng Tương Văn nhịn không được nóng lòng nói:
- Chúng ta phải về Đế quốc Áo Đặc Mạn.
- Đế quốc Áo Đặc Mạn? Đi đường này dường như gần hơn mà? Tại sao các ngài phải đi đường vòng xa như vậy?
Lưu Bân mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc khó hiểu, đương nhiên, hắn cũng lặng lẽ đánh giá mỹ nhân xinh đẹp giọng nói không giống nữ này, xem lời nói với cử chỉ của mỹ nhân này, chẳng lẽ là nam cải trang nữ? Người xinh đẹp mỹ lệ như vậy mà chỉ là một thị nữ? Cũng thật quá đáng đi?
Âu Khắc cúi sát gần bản đồ nhìn, cười khổ nói:
- Đường kia bị mục kỳ ngăn chận, cho nên chúng ta mới phải vòng đi đường xa.
- Ồ, ta đã quên các ngài đối địch với mục kỳ, nếu vậy chúng ta đi đường này đi?
Lưu Bân lấy tay chỉ trên bản đồ vẽ một cái.
Chứng kiến mục đích cần đạt cũng giống như trong kế họach, chỉ là tuyến đường này thẳng tắp, Khang Tư không khỏi hỏi:
- Đường này tới tỉnh Văn Tây phải mất bao lâu?
Lưu Bân cau mày suy nghĩ một chút sau đó nói:
- Dựa theo độ dày của tuyết lúc này, đại khái mười ngày sau có thể rời khổi Phi Mã thảo nguyên. Sau khi rời Phi Mã thảo nguyên sẽ không phải xúc tuyết nữa, ngựa có thể trực tiếp kéo xe ngựa đi, bất quá tốc độ cũng nhanh không hơn bao nhiêu. Nhưng càng đi về phía tây tuyết đọng càng ít, tốc độ tăng lên thì đại khái mất khoảng nửa tháng, là có thể đi vào địa phận tỉnh Văn Tây của đế quốc Áo Đặc Mạn.
- Chỉ cần nửa tháng?
Đám người Khang Tư không thể nào tin được, dựa theo phỏng đoán cho dù không có tuyết đọng, cũng phải cần hai tháng mới có thể tới được tỉnh Văn Tây, bây giờ khắp nơi đều có tuyết đọng, lại có thể chỉ cần thời gian nửa tháng?
- Đúng vậy, ta lựa chọn chính là lộ trình ngắn nhất. Hơn nữa đừng thấy khoảng cách trên bản đồ xa như vậy, thực ra lộ trình thực sự ngay cả một nửa cũng không bằng.
Lưu Bân nói.
Nghe nói như thế tất cả mọi người đã rõ, nguyên lai là do đám mã tặc cố ý tạo một cái bẫy rập trên bản đồ.
- Tốt! Truyền lệnh xuống, còn nửa tháng nữa có thể về nhà rồi! Cố gắng cho ta!
Khang Tư hưng phấn rống to.
Âu Khắc đột nhiên nghĩ đến vấn đề gì liền tiến lại gần Khang Tư nói:
- Đại nhân, hay là không nên công bố thân phận chế đồ sư của Lưu Bân mới tốt.
Khang Tư còn không có hỏi, Tương Văn đã kỳ quái hỏi:
- Tại sao? Đây chính là thân phận cực kỳ nổi tiếng đó.
Mà Lưu Bân vẻ mặt cũng nghi hoặc.
- Thân phận chế đồ sư của Lưu Bân một khi công khai, hắn cũng đừng nghĩ trở về cảng Khôi Kiều nữa, đế quốc tuyệt đối sẽ không để hắn rời đi!
Âu Khắc nghiêm túc nói.
Nghĩ đến mã tặc lại có thể chạy tới tận cảng Khôi Kiều bắt hắn đi, cũng đủ biết trình độ quan trọng của Lưu Bân, đế quốc biết một nhân vật như vậy xuất hiện trong nước, khẳng định sẽ không để hắn đi.
Khang Tư hiểu rõ điểm này, Tương Văn lập tức gật đầu, mà Lưu Bân sớm đã gật đầu như gà mổ thóc vậy.
Nửa tháng sau, đoàn người Khang Tư phong trần mệt mỏi, xuất hiện tại tỉnh Văn Tây thuộc đế quốc Áo Đặc Mạn. Quân đội đế quốc đóng tại biên cảnh, lập tức vọt tới với khí thế hung hãn.
Mặc dù bọn họ ở nơi xa xôi không rõ ràng lắm chuyện gì xảy ra, nhưng phủ Nguyên Soái cùng quân bộ đồng thời hạ lệnh đề phòng nghiêm mật vùng biên cảnh. Hơn nữa mệnh lệnh trừng phạt quân đoàn hai mươi cùng quân đoàn mười tám, quân đoàn mười chín sớm đã truyền khắp đế quốc quân, từ phương diện này thì đến kẻ ngốc cũng biết đế quốc cùng Phi Mục Kỳ Minh đã không đội trời chung nữa. -
Trong mấy ngày vừa rồi phòng vệ cẩn thận, trục xuất không ít mục kỳ nhân chạy vào trú đông, lúc này một đại đội mã xa có vũ trang từ hướng quốc gia Mục Kỳ đi ra, làm sao có thể không tiến lên ngăn cản.
Bất quá đế quốc quân rất nhanh ngây ngẩn cả người, bởi vì xuất hiện trước mặt bọn họ lúc này lại cũng là đế quốc quân, mặc dù chỉ có ba trăm người, nhưng tuyệt đối không giống như là bị hơn sáu trăm tên mục kỳ binh kia áp giải mà đến.
Đám đế quốc quân này quần áo cũ nát, trên đó còn có vết máu loang lổ, hiển nhiên chính là đế quốc quân đã trải qua chém giết. Hơn nữa bọn họ cũng không có địch ý, nhìn thấy đế quốc quân xuất hiện, toàn bộ đều lộ vẻ mặt kích động xuống ngựa xếp hàng đứng nghiêm.
Đám người Khang Tư giờ phút này thấy đế quốc quân giống như mình, không tự chủ dâng lên một cỗ cảm giác về nhà, những quân phục trên người này lúc tiến vào thảo nguyên đã giấu rất kỹ, bây giờ rốt cục lại được mặc vào.
Dẫn đầu là một Thiếu uý, hắn ra hiệu nhắc nhở đám binh sĩ đề phòng, tiếp đó thúc ngựa tiến về phía trước vài bước, quét mắt liếc nhìn đám đế quốc quân tỏ vẻ đang rất hưng phấn một cái, sau đó hắn tập trung ánh mắt trên người Khang Tư.
Khi thấy quân hàm Thiếu uý của Khang Tư, hắn không dám làm cao, xoay mình xuống ngựa, chào một lễ hỏi:
- Vị huynh đệ này, xin hỏi phiên hiệu các ngươi.
Khang Tư đáp lễ:
- Đại dội năm thuộc liên đội năm, lữ đoàn năm, sư đoàn năm, quân đoàn hai mươi!
- Quân đoàn hai mươi? Thiếu uý kia thần sắc lập tức lộ vẻ kỳ quái, hắn vươn tay nói:
- Có thể cho xem chứng minh quân tịch của ngươi hay không?
- Được.
Sau khi Khang Tư giao chứng minh quân tịch ra, lại kêu thủ hạ lấy tất cả chứng minh quân tịch ra nữa.
Chứng kiến Thiếu uý kia chú ý tới một hòm chứa đầy chứng minh quân tịch, Khang Tư trầm giọng nói:
- Đây đều là chứng minh quân tịch của các huynh đệ tử trận.
Nghe nói như thế, Thiếu úy kia nghiêm trang hướng hòm chứng minh quân tịch thi lễ.
- Thât lễ rồi, chứng minh các ngươi không có vấn đề, bất quá ta muốn hỏi một chút, nơi đóng quân của các ngươi không phải ở tỉnh Văn Bắc sao? Làm thế nào lại vào tỉnh Văn Tây được?
Gã sĩ quan có chút nghi hoặc hỏi.
- Sao? Đã hai tháng trôi qua rồi, chẳng lẽ các ngươi còn không biết Phi Mục Kỳ Minh quốc xâm lấn với quy mô lớn sao?
Khang Tư giật mình nói.
Thiếu úy kia hiển nhiên cũng lấy làm kinh hãi, nhưng hắn rất nhanh làm như không có việc gì gật đầu nói:
- Điều này chúng ta biết, chỉ là ta rất kỳ quái các ngươi... ừ, các ngươi tại sao lại tiến vào đại thảo nguyên?
Khang Tư biết Thiếu úy kia nghi hoặc, thở dài nói:
- Bữa cơm tất niên vừa rồi, chúng ta phát hiện mục kỳ xâm lấn, liền bố trí chuẩn bị, tiêu diệt tan một đại đội quân địch tách ra đến công kích chúng ta. Sau đó chúng ta mang tất cả vật tư tiến vào đại thảo nguyên, trải qua trăm nghìn gian khổ mới vượt qua đại thảo nguyên tới được tỉnh Văn Tây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...