Độc Cô Chiến Thần

Âu Khắc lại lắc đầu:
- Không có cách nào, bọn họ vừa sinh ra đã được biết là tài sản của một người nào đó, hoàn toàn không là bản thân nữa, ta có tìm hiểu một chút, những kỳ dân cấp thấp bọn họ không chỉ không có quyền sở hữu tài sản, càng không có quyền lợi tự do hôn phối, ngoại trừ được Kỳ chủ thưởng thức chỉ định hôn phối thành gia đình ra, những người khác chỉ có lúc Kỳ chủ cần tăng nhân khẩu, mới có thể tiếp xúc với nữ tính.
- Vậy còn không phải giống như súc vật sao? Thật là đáng thương mà.
Tương Văn lập tức thương hại, tính cách chuyển biến rất nhanh của hắn, nếu như là ở một mỹ nữ thì thật là khả ái, nhưng mà hắn... thật khiến cho người ta cảm thấy rất quái dị.
Âu Khắc cười lạnh:
- Đáng thương? Hừ, ngươi đừng xem bọn hắn hiện giờ giống như người chết kia, lúc chiến đấu cướp bóc, mấy chuyện gian dâm giết người cướp của, đốt nhà cướp bóc, không chuyện xấu nào không làm, không chuyện nào mà không dám, một khi đã trở nên điên cuồng, thì ngay cả Kỳ chủ cũng không khống chế được bọn họ!
Cho nên chiến đấu giữa các Mục Kỳ, kẻ thất bại đều toàn quân bị diệt! Ôi, dân chúng biên cảnh Đế quốc chúng ta thật là đau khổ mà.
- Tại sao lại cực đoan như vậy?
Vẻ mặt Tương Văn giật mình.
- Đại khái là bình thường bị chèn ép quá mức, cho nên một khi bộc phát ra mới điên cuồng như thế, ta cũng không biết Trưởng quan thu giữ bọn họ làm lính hầu là đúng hay không, đều là cái tên đội trưởng chết tiệt kia đề nghị bậy bạ, không thì cần phải lo lắng như vậy sao.
Âu Khắc bất đắc dĩ nói.
- Trưởng quan hẳn có thể vững vàng khống chế được bọn họ, Trưởng quan rất lợi hại mà.
Vẻ mặt Tương Văn tự tin.
Âu Khắc nghe vậy, cuối cùng cũng gật đầu.
Bọn lính hầu an tĩnh có vẻ quá đáng, phát hiện Khang Tư xuất hiện trước mặt mình, toàn bộ lập tức quỳ trên mặt đất, dùng câu đã quen thuộc cả nửa cuộc đời hô to:
- Tham kiến chủ nhân.
Khang Tư bảo bọn họ đứng lên, những lính hầu này chần chờ một lúc mới đứng dậy hết.
Nhìn hai mắt bọn họ vô thần, Khang Tư luôn luôn cảm thấy khó chịu, cau mày hô to:
- Sĩ quan đội trưởng trở lên ra khỏi hàng.
Đám lính hầu chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, không ai đi ra.
Âu Khắc thấy Khang Tư cau mày, vội bước lên kề sát tai khẽ nhắc:
- Trưởng quan, sĩ quan bọn họ đều bị chúng ta giết rồi.
Khang Tư có điểm xấu hổ cười cười với Âu Khắc, sau đó liếc nhìn những lính hầu đang ngẩn ra hô:
- Các ngươi mỗi 5 người đề cử một người làm Đội trưởng.
Khang Tư nói xong, lính hầu vẫn chỉ ngây ngốc đứng yên đó, cũng không có bất cứ phản ứng gì, lần này thì Khang Tư sẽ không đơn giản chỉ cau mày nữa.

Âu Khắc lão luyện lập tức bước lên nhỏ giọng giải thích:
- Trưởng quan, bọn họ xuất thân là dân Mục Kỳ tầng chót, hơn nữa quốc gia Phi Mục Kỳ Minh không có chữ viết, căn bản không biết quân chế Đế quốc chúng ta, ngài tốt nhất nên dùng xưng hô thập phu trưởng, thiên phu trưởng. Hơn nữa ngài muốn bổ nhiệm sĩ quan, tốt nhất là để bọn họ tỉ võ phân thắng bại.
Ngài bảo bọn họ đề cử, bọn họ sẽ không biết kêu ai, bởi những Kỳ dân cấp thấp này, căn bản không có quen biết lẫn nhau.
Không có chữ viết? Một quốc gia lại không có chữ viết?
Khang Tư quay đầu nói với Uy Kiệt:
- Gọi vài người qua đây, bảo bọn họ 10 người một tổ, xếp thành đội ngũ.
Đối với những lính hầu không có ý thức bản thân này, căn bản không thể có chế độ đề cử, bởi vì người bọn họ quen biết cũng không có mấy.
Uy Kiệt vừa nghe, lập tức bắt chuyện với mấy huynh đệ tốt, dương oai diễu võ hét ầm lên, hắn đã từng có kinh nghiệm, rất nhanh đã bảo bọn lính hầu xếp 10 người một đội lập thành 83 đội, một đội cuối cùng là 14 người, tổng cộng 844 người. (Có lẽ TG nhầm, 84 đội mới đúng. )
Thấy Khang Tư muốn chỉnh đốn lính hầu, binh lính Đế quốc đang nháo nhào bốn phía, tất cả đều hứng thú bừng bừng xông tới.
Khang Tư hô tô:
- Nghe cho rõ, hiện giờ từng 2 người mỗi tổ tiến hành tranh đấu, người thắng chung cuộc mỗi tổ sẽ bổ nhiệm làm thập phu trưởng. Uy Kiệt, chọn vài binh sĩ tới đảm nhiệm trọng tài, mỗi tổ một gã.
Lời này vừa ra, lính hầu thần sắc liền chấn động, mà những binh sĩ Đế quốc vây bên ngoài, thì phấn khởi vẫy gào với Uy Kiệt, để hắn chọn mình làm trọng tài, một vài binh sĩ ham cờ bạc, đã bắt đầu bỏ tiền lập sòng cá cược.
Uy Kiệt chọn ra 83 gã binh sĩ làm trọng tài, dùng tư cách tổng trọng tài răn dạy:
- Được rồi, mọi người tản ra, để sân rộng một chút, vẽ một cái vòng tròn, người rời khỏi vòng tính là thua, phân định như vậy là được rồi. Nhớ kỹ không được sử dụng binh khí, đừng đánh người tàn phế hay chết là được!
Mà Khang Tư do Tương Văn khuyên bảo, đã ngồi ở trên ghế cao, bắt đầu quan sát trận đấu.
Tương Văn nhỏ giọng hỏi Âu Khắc:
- Đại thúc, lẽ nào Trưởng quan chuẩn bị để những lính hầu này tự chỉ huy sao?
Âu Khắc sờ sờ râu mép cười nói:
- Không thì sao đây? Trưởng quan có thể rút người từ quân chính quy sang chỉ huy bọn họ sao? Hơn nữa vậy cũng không tệ, ít nhất những lính hầu này cũng không còn giống bộ dáng người chết nữa.
Trên sân những lính hầu tuy mặt không chút biểu tình, nhưng ánh mắt nóng bỏng, còn có những động tác liều mạng, đã bộc lộ rõ tâm tình bọn họ.
Trong lòng Tương Văn bội phục Trưởng quan mình, lại có thể nghĩ ra biện pháp này, đem những kẻ kia biến từ kẻ chết thành người sống.
Không cần bao lâu, 83 người chiến thắng mặt mũi bầm dập, đã quỳ gối trước mặt Khang Tư.
Khang Tư đứng dậy gật đầu nói:
- Tốt, giờ các ngươi chính là thập phu trưởng của đội mình.

Nghe nói như thế, 83 lính hầu kia ngẩng đầu lên, chỉ ngây ngốc nhìn Khang Tư, tiếp theo dập mạnh đầu hô:
- Cảm tạ chủ nhân đề bạt! Ta dùng danh nghĩa Thương Lang Thần phát thệ, trọn đời thuần phục chủ nhân!
Phát thệ xong, ngẩng đầu lên, trên mặt bọn họ tỏa sáng hồng quang cùng vẻ tươi cười, mừng rỡ quá mức mà khóc, thật là khó coi.
Khang Tư đối với mấy lời thề này cũng không lưu ý quá mức, chỉ có Tương Văn tinh tế mới đem những chuyển biến này ghi tạc trong lòng. : Y
Nhìn một màn như vậy vẻ mặt Kiệt Lạp Đặc đầy đố kỵ, hắn quen thuộc tập tục của Mục Kỳ, biết rằng một khi những lính hầu này dùng Thương Lang Thần phát thệ, đồng thời dùng một từ "trọn đời", vậy biểu thị đã hoàn toàn trung thành với Khang Tư.
Hiện giờ bọn hắn căn bản không có khả năng bị người khác bắt làm tù binh được nữa, bởi một khi rơi vào tuyệt cảnh, bọn họ chỉ biết tử chiến tới cùng, sẽ giống như những sĩ quan Mục Kỳ binh mới cách đây không lâu vậy.
Đương nhiên, việc này Kiệt Lạp Đặc sẽ không nói cho Khang Tư, hắn vẫn còn vì lần trước miệng rộng quá nói ra tập tính binh lính Mục Kỳ mà hối hận tới giờ đây.
Nhìn thoáng qua những binh lính hầu thua trận, phát hiện bọn họ không còn sắc mặt như người chết nữa, trái lại hiện ra thần sắc ảo não ước ao, Khang Tư không khỏi buồn cười.
- Các ngươi so đấu lần thứ hai, tuyển ra 8 bách phu trưởng.
Các gã thập phu trưởng cả người liền chấn động:
- Rõ!
Tiếng hô này vang lên thật không giống như bọn họ có thể phát ra, hơn nữa trong ánh mắt bọn họ phát ra chiến ý nồng đậm.
So đấu bắt đầu, các binh sĩ Đế quốc cuồng nhiệt đặt vào mấy chiếu bạc mở ra vang vọng cả một góc, mà những binh lính hầu bao phủ trong bầu không khí nhiệt liệt, cũng bắt đầu mở miệng ủng hộ thập phu trưởng đội mình cố lên.
Lúc khởi hành ngày thứ hai, khí sắc lính hầu sáng bừng hẳn lên, ánh mắt đã không còn chết lặng nữa, trong đội thỉnh thoảng có thể nói chuyện với nhau vài câu, đặc biệt những thập phu thưởng và bách phu trưởng, giống như hoàn toàn biến thành một người khác, tự động hò hét thủ hạ, cảnh giới bốn phía.
Kiệt Lạp Đặc nhìn những chuyện này, không khỏi nhìn lại thủ hạ của mình mà cảm thán.
- Cái này theo ta biết được, đây là lần đầu tiên có thể khiến những Mục Kỳ binh bị bắt giữ tự giác hiệu lực trong thời gian ngắn nhất, Trưởng quan Thiếu úy Khang Tư thật là có tài năng mà.
Thủ hạ của hắn có vẻ không cho là đúng:
- Đây là chuyện rất đơn giản mà thôi, từ trong bọn họ chọn ra sĩ quan là xong rồi.
- Hừ, rất đơn giản? Ngươi nghe qua ai sẽ cho Mục Kỳ binh bị bắt làm tù binh mà được tự chỉ huy chính mình chưa? Nếu như đổi lại là ngươi, thì ngươi có biết họ thuần phục xong sẽ không tùy ý phản bội, ngươi dám từ trong những Mục Kỳ binh này chọn ra toàn bộ sĩ quan không?
Không thể trả lời.
Cho nên thủ hạ chỉ có thể làm thủ hạ.
-o-o-o-
Công phá huyện Tứ Thạch, hưởng thụ lạc thú tàn sát xong, chiếm lấy phòng ốc và thị nữ của đội trưởng liên đội 5, Mục Kỳ chủ Mộc Tự cuối cùng cũng nhớ tới nhi tử Mộc Nhĩ Thiết.

- Mộc Nhĩ Thiết thứ đồ hỗn trướng này sao còn chưa tới?
Hắn không khỏi cau mày.
Đệ đệ Mộc Nhĩ Thiết cố ý nói:
- Phụ thân, hay là ca ca lúc hừng đông mới tiêu diệt chi đại đội kia, không có mặt mũi trở lại, nói không chừng đã quay lại đại thảo nguyên rồi.
Tuy rằng hắn mong ca ca xảy ra chuyện không hay, nhưng cũng biết đây là chuyện không có khả năng, dù sao Mộc Nhĩ Thiết đã dẫn tới 2000 người đánh chỉ 600 mạng, sao có thể xảy ra chuyện bất trắc được.
Kỳ chủ Mộc Tự hiển nhiên đồng ý với lý giải này, không khỏi mắng to:
- Thứ ngu xuẩn! Chạy về thảo nguyên để mất mặt sao? Mộc Nhĩ Đặc, lập tức truy theo dẫn ca ca ngươi trở lại! Hiện giờ là thời cơ tốt nhất để gây dựng sự nghiệp, chạy về thảo nguyên làm cái thứ gì chứ!
Đệ đệ Mộc Nhĩ Thiết, Mộc Nhĩ Đặc vẻ mặt không tình nguyện, một gã vạn phu trưởng bên cạnh Kỳ chủ Mộc Tự vội vã khuyên giải.
- Kỳ chủ, thiếu chủ sẽ không ngu xuẩn như vậy, dù sao chỗ thiếu chủ là thôn trấn, cách chúng ta quất ngựa chạy nhanh cũng phải nửa ngày, không có khả năng sẽ đến nhanh như vậy.
Nghe nói như thế, Kỳ chủ Mộc Tự lập tức gật đầu tán thành.
Mộc Nhĩ Đặc tuy rằng không thích gã vạn phu trưởng nói một từ "thiếu chủ", nhưng để không cần đi tìm người, cũng phải phụ họa thêm vài câu.
Nơi này có một đống lớn rượu ngon mỹ nữ, đúng là lúc hưởng thụ, ai muốn đi tìm cái ca ca ngu ngốc kia chứ?
Đúng lúc này, một bách phu trưởng tiến vào báo cáo.
- Kỳ chủ, đội quân vừa áp giải hàng tiếp viện tới nói, ở trên đường gặp được mấy kỵ binh của Mục Kỳ chúng ta, còn chưa kịp hỏi rõ tình hình thế nào, những kỵ binh này liền tự sát, bọn họ tới hỏi chúng ta đây là chuyện gì?
Kỳ chủ Mộc Tự cau mày:
- Kỵ binh Mục Kỳ chúng ta tự sát? Đây là tập quán của những nô tài lâm trận bỏ trốn, hoặc là chủ quan chết trận, chiến sĩ Mục Kỳ chúng ta đều ở nơi này...
Vừa nghe như thế, tất cả những người ở đây đều nhảy dựng lên, Kỳ chủ Mộc Tự càng điên tiết rống to.
- Thổi kèn tập kết!
Trong lúc mọi người hoang mang rối loạn chạy ra ngoài triệu tập nhân mã, chỉ có Mộc Nhĩ Đặc đi ở cuối cùng cười âm hiểm.
Hắc hắc, dẫn 2000 người đánh 600 quân Đế quốc, không ngờ lại bị diệt? Nếu quả thật là như thế, vậy đúng là Thương Lang Thần phù hộ rồi...
Không đợi nhân mã triệu tập xong, Kỳ chủ Mộc Tự dẫn theo gần vạn kỵ binh vừa tập kết, hùng hổ lao ra khỏi thị trấn đánh về phía trấn Khố Long.
Chỉ là Kỳ chủ Mộc Tự có thúc ngựa điên cuồng như thế nào đi nữa, cũng phải tới sáng sớm ngày thứ hai mới tiến vào địa giới trấn Khố Long.
Nhìn thấy hàng đàn ngốc ưng vần vũ bên trên bầu trời trấn Khố Long, tất cả mọi người liền cảm thấy đại sự không ổn, cắn răng quất ngựa, chỉ có Mộc Nhĩ Đặc là cắn răng cố nén cười.
Bước vào trong trấn, tất cả mọi người đều choáng váng, mấy trăm cổ thi thế không đầy đủ, bị ngốc ưng mổ nát trải khắp toàn thôn.
Kỳ chủ Mộc Tự gầm lên một tiếng:
- Giết!
Ngàn vạn kình tiễn nháy mắt giết hơn phân nửa đàn ngốc ưng, những con tránh thoát kích thứ nhất, rất nhanh cũng bước theo đồng bọn chúng.
Mấy thiên phu trưởng nhanh nhẹn, đã dẫn theo mấy tên trăm tên bách phu trưởng, thập phu trưởng bắt đầu nhận dạng thi thể. Rất nhanh, hơn 10 bộ thi thể không đầy đủ ngũ chi, y phục tuy rách nát, nhưng liếc mắt vẫn có thể nhìn ra là vải vóc xa hoa, đã được mang lại.

Các đại tiểu đầu mục ở đây sắc mặt phi thường khó coi, địch nhân không chỉ lấy sạch vũ khí, ngay cả đầu của thi thể cũng cắt đi, tuy biết đây là tập quán quân Đế quốc, thế nhưng trong nỗi bi phẫn, vẫn không nhịn được bốc lên một tia hàn ý.
May là quân Đế quốc cũng không thể cướp sạch thi thể, còn có thể từ trên đồ vật tùy thân đối tượng mà nhận rõ thân phận, không thì phiền phức rồi.
Trải qua một phen tỉ mỉ nhận dạng, mọi người xác định những thi thể này, chính là các sĩ quan dẫn đội 2000 người tới đây.
Giọt lệ già nua của Kỳ chủ Mộc Tự mặc sức tuôn trào khi nhìn thấy một thi thể không đầu trước mắt, Mộc Nhĩ Đặc ở một bên ló đầu ra, nhận kỹ đây là thi thể ca ca mình xong, lập tức khóc thét lên:
- Đại ca! Ngươi chết thật là thảm quá! Ngay cả thủ cấp cũng bị địch nhân mang theo mất! Đại ca đáng thương của ta!
Mộc Nhĩ Đặc nhào tới bên thi thể khóc rống, nghe hắn nói, Kỳ chủ Mộc Tự cũng không nhịn được nữa, bắt đầu nghẹn ngào theo, những người khác lập tức cúi đầu rơi lệ, tên vạn phu trưởng nói đỡ cho Mộc Nhĩ Thiết, càng quỳ xuống đau đớn gọi thiếu chủ.
Ai cũng không biết, Mộc Nhĩ Đặc nằm trên thi thể khóc rống, trong lòng lại đang mắng to:
"Chết tiệt, tại sao mà nhanh có mùi như vậy chứ? Không phải chỉ mới có 2-3 ngày thôi sao? Thật là muốn ói mà!"
Kỳ chủ Mộc Tự không hổ là nhân vật nắm trong tay sinh tử 10 vạn người, nhanh chóng từ trong bi thống mất con tỉnh táo lại, hai mắt hắn đỏ bừng quát:
- Lục soát! Lục soát cho ta! Tìm cho ra dấu vết của bọn địch nhân kia!
Hàng vạn kỵ binh tứ tán xung quanh, từ không trung nhìn xuống thật giống như đàn kiến vỡ tổ, dấu vết cả trăm chiếc xe ngựa của đoàn Khang Tư rất rõ ràng, chỉ chốc lát bọn kỵ binh đã báo cáo lên Kỳ chủ Mộc Tự.
Nhìn vết xe thâm nhập đại thảo nguyên, lúc Kỳ chủ Mộc Tự phất tay muốn nói, Mộc Nhĩ Đặc vội can:
- Phụ thân, ngài không thể tự mình đi truy sát cừu nhân được! Khả Hãn đã ra lệnh ngài bảo vệ huyện tứ Thạch!
Hắn thật đang nóng ruột, trong lòng không ngừng mắng bậy:
"Chết tiệt, lão gia hỏa này sẽ không ngu ngốc như vậy chứ? Vì truy sát cừu nhân giết đại ca mà đắc tội với Khả Hãn, chẳng lẽ không biết nếu đắc tội với Khả Hãn, kỳ Mộc Tự chúng ta có thể bị diệt vong bất cứ lúc nào sao? Vậy thì, nhiều năm như vậy ta tranh cái gì chứ? Đến lúc đó đừng nói kế thừa phong kỳ, sợ rằng ngay cả nô lệ cũng không làm được!
Thấy thần tình đấu tranh tư tưởng thống khổ của Kỳ chủ Mộc Tự, gã vạn phu trưởng đang quỳ khóc Mộc Nhĩ Thiết lập tức quỳ xuống.
- Kỳ chủ, để thuộc hạ đi, thuộc hạ nhất định mang về thủ cấp của thiếu chủ, sẽ chém tận giết tuyệt bọn hung đồ giết hại thiếu chủ!
Kỳ chủ Mộc Tự suy nghĩ một chút, trầm trọng gật đầu:
- Được, Lạp Tá Khắc, ngươi dẫn 1 vạn kỵ binh đuổi theo truy sát bọn chúng! Cầm lấy quyền trượng của ta, tới Mục Kỳ phụ cận mượn lương, yêu cầu bọn họ phái người hỗ trợ.
Nhớ kỹ, nhất định phải mang được thủ cấp Mộc Nhĩ Thiết trở về, nhất định đừng cho bọn quân Đế quốc chết tiệt kia chết quá đơn giản!
Nói đến câu sau, Kỳ chủ Mộc Tự đã nghiến răng nghiến lợi.
- Rõ, thuộc hạ tuyệt đối sẽ khiến bọn chúng muốn sống không được, muốn chết không xong!
Lạp Tá Khắc hung hăng gật đầu, tiếp nhận một quyền trượng màu đen, liền xoay người lên ngựa, hét to một tiếng, dẫn theo 1 vạn kỵ binh lần theo vết xe phóng tới thảo nguyên.
Đợi bóng hình vạn kỵ binh biến mất, Kỳ chủ Mộc Tự mới xoay người lên ngựa, quát lớn với gần ngàn kỵ binh bên cạnh:
- Quay về! Trên đường đi nhìn thấy nam nhân Đế quốc tất cả đều giết sạch cho ta!
- Giết sạch nam nhân Đế quốc!
Các kỵ binh nâng cao mã đao, toàn lực hét to.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui