Độc Cô Chiến Thần

Sáng sớm ngày thứ hai, Khang Tư dẫn các Trưởng quan ra cửa thành đưa tiễn Y Ti Na.
Vốn Khang Tư muốn hộ tống Y Ti Na rời khỏi vùng đất này, nhưng không có người nào đồng ý, không thể làm gì khác hơn chỉ đành điều một Thiên đội kỵ binh hộ tống Y Ti Na rời đi. Đám người Tạc Lạp vẫn còn thấy có chút kỳ quái.
Đại thần quan đại nhân vốn đã có một Thiên đội cấm vệ kỵ binh cùng trở về, tại sao còn phải tăng thêm một Thiên đội kỵ binh?
Phải biết rằng đây chính là một ngàn kỵ binh đấy, lực chiến đấu của chúng bằng một lữ đoàn bộ binh. Còn từ thành Khai Nhất đi vào trong lãnh thổ, đều dưới sự khống chế của quân đội Khang Tư, vậy cần gì phải lo lắng như vậy chứ?
Mặc dù dưới yêu cầu cực lực của Khang Tư, các Trưởng quan cũng không có ý kiến nữa, nhưng hai Liên đội trưởng được phái đi và Y Ti Na, đều đồng thời phản đối: chuyến đi trở về này, đâu có tốn bao nhiêu thời gian?
Hai Liên đội trưởng phản đối hoàn toàn vô dụng, nhưng Y Ti Na đem cái mác sư phụ ra, lại làm cho Khang Tư không cách nào từ chối, cuối cùng Y Ti Na thắng lợi, chỉ mang theo một Thiên đội cấm vệ kỵ binh trở về thủ đô.
Bên trong quân doanh, Khang Tư, Y Đạt và năm đại Thiên tướng lúc đầu tụ tập chung một chỗ, cũng không có hàn huyên gì. Hội nghị triệu tập đủ người, Tạc Lạp đầu tiên hướng Khang Tư nhắc nhở:
- Đại nhân, cứ mãi ôm cây đợi thỏ thế này cũng không phải là biện pháp. Hay là phải tìm cho được sào huyệt của bọn cường đạo, hoặc là dẫn dụ bọn chúng tới để tiêu diệt mới được.
Khang Tư lắng nghe gật gật đầu, xem ra Tạc Lạp cũng biết tình trạng Công chúa không ổn, nếu không Tạc Lạp vốn định cùng bọn cường đạo so với nhau xem ai chịu đựng được lâu hơn, căn bản sẽ không đưa ra ý kiến chủ động xuất kích tiêu diệt bọn cường đạo.
- Đúng vậy, binh sĩ phía dưới đã có lời oán thán: nói cái gì huấn luyện quá lâu cũng không đi đánh dẹp cường đạo, tinh thần cũng chìm xuống mất.
Y Đạt tiếp lời nói.
Hắn là đội trưởng thân binh, rất tận tụy với chức vụ, nên tinh thần quân sĩ như thế nào, trong quân có lời đồn đãi gì, Y Đạt đều rất rõ ràng.
- Nhưng thám báo của chúng ta đã trải rộng khắp khu vực này, hoàn toàn không có phát hiện dấu vết nào. Cho dù muốn đánh, nhưng tìm không được địch nhân, lấy gì mà đánh?
Cách Nạp một trong số Thiên tướng bất đắc dĩ nói.
Binh sĩ dưới trướng của Cách Nạp là thiện chiến nhất, đáng tiếc tìm không được địch nhân, khiến bọn chúng bực tức không có chỗ phát tác, làm cho Thiên tướng Cách Nạp này cũng bị binh sĩ cuốn lấy gây phiền hà.
- Không bằng chúng ta đi dẫn rắn xuất động, thế nào? Phái ra một đội nhỏ binh sĩ hoạt động gióng trống khua chiêng khắp nơi. Địch nhân chắc chắn sẽ không để mặc cho chúng ta phấn khích không coi bọn chúng vào đâu. Đợi đến lúc bọn chúng xuất động, đại quân chúng ta mai phục ở phía sau, có thể tiêu diệt được bọn chúng.
Chiêm Mỗ Tư một Thiên tướng khác đề nghị.
Chiêm Mỗ Tư trước khi gia nhập quân đội là một tiểu thị dân có chút văn hóa. Khi trở thành vị trí cao Thiên tướng này, cả ngày đều suy mưu tính kế, muốn biểu hiện một chút ta đây khác với người khác.
Có điều phần lớn các mưu kế của hắn, cũng không có tác dụng gì.
Khang Tư vẫn không nói gì, Thiên tướng Mã Đa đã lắc đầu nói:
- Kế này vô dụng, phải biết rằng kế hoạch này chúng ta trước kia đã dùng qua, kết quả thế nào? Địch nhân quyết tâm muốn làm con rùa rụt đầu, hoàn toàn không lộ mặt!
Mã Đa cũng giống như Cách Nạp, đều là phần tử hiếu chiến, nhưng cũng như nhau đều không tìm được bóng dáng địch nhân, khiến hắn vừa tức giận vừa không biết làm sao.
- Vậy chúng ta dứt khoát điều động binh mã, lấy thành Khai Nhất làm trung tâm hướng ra ngoài quấy động đi, ta thật không tin bọn cường đạo kia vẫn cứ án binh bất động!
Chiêm Mỗ Tư lần nữa đề nghị.
- Ngu ngốc, ngươi làm như vậy, mặc dù có thể dẫn dụ bọn cường đạo ra, nhưng bọn cường đạo cả khu vực và quân đội của các thành chủ, cũng sẽ cùng ra! Đừng quên, chỉ một khu vực này bọn cường đạo và tư binh của đám quý tộc kia, đã vượt qua ba mươi vạn, còn cả vùng đất hỗn loạn này cũng có thể tới hơn trăm vạn quân.
- Mấy vạn quân của chúng ta đây nhiều nhất chỉ là số lẻ của người ta. Đến lúc đó chúng ta phá vỡ thế cân bằng của vùng đất này, không phải là kẻ chạy trốn thảm hại về thủ đô, thì cũng là toàn quân chết hết.
Thiên tướng Tư Đặc nảy giờ không có lên tiếng cất tiếng nói.
Trong số năm đại Thiên tướng, chân chính có chút biết quan sát tình hình chung, ngoài Tạc Lạp là người xuất thân từ quân chính quy ra, thì Tư Đặc xuất thân là thầy giáo dạy học.
Nếu như hắn không phải vì đắc tội với quý tộc, không có chỗ trốn, chỉ sợ cũng sẽ không gia nhập quân đội.
- Thế này không được, thế kia cũng không được. Vậy rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Chiêm Mỗ Tư thấy đề nghị của mình cũng bị phủ quyết, không khỏi đứng dậy gào lên.
Giờ phút này ánh mắt của mọi người đều chiếu vào Tạc Lạp.
Mặc dù trên danh nghĩa Khang Tư là Quan chỉ huy của bọn họ, nhưng trừ chém giết người tương đối lợi hại ra, bình thường cũng không có biểu hiện năng lực lãnh đạo xuất sắc gì để cho người khác tin phục.
Có thể nói, thời gian hơn một tháng hôn mê kia, mặc dù ở trong lòng bọn binh sĩ bình thường, Khang Tư vẫn là một Chiến Thần cao cao tại thượng. Nhưng trong đám Trưởng quan, uy tín của hắn đã bắt đầu tuột xuống, còn Tạc Lạp và Y Đạt thì lại vượt trội hơn Khang Tư.
Dĩ nhiên, nếu nói các Trưởng quan không phục chỉ huy Khang Tư, vậy cũng không đúng, dù sao Khang Tư có được quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự, hơn nữa hai người Tạc Lạp và Y Đạt đều tận tâm phụ tá cho Khang Tư. Vậy ai dám tìm phiền toái chứ?
Lúc này Khang Tư cũng giống như những người khác, cùng nhìn Tạc Lạp, chờ hắn nói ra biện pháp tốt.
Thấy thần sắc của mọi người, Tạc Lạp mở miệng đang định nói gì bất thình lình cửa phòng mở bật ra, hai thân binh đỡ một kỵ binh đi vào, thân thể hắn bạc nhược thảm hại giống như đã trải qua chặng đường dài sóng gió.
Không đợi mọi người hỏi thăm, một thân binh liền giành trước nói:
- Đại nhân, kỵ binh thám báo trinh sát được một số động tĩnh của bọn cường đạo.
Mã Đa và Cách Nạp lập tức hưng phấn nhảy dựng lên hô:
- Ha ha! Bọn cường đạo chết tiệt này cuối cùng xuất hiện rồi! Đại nhân, điều động binh mã tiêu diệt bọn chúng!
Phần sau câu này là hướng về Khang Tư nói. Bất kể thế nào, toàn quân cũng chỉ Khang Tư mới có quyền được điều động.
Tạc Lạp đầu tiên là trợn mắt nhìn Mã Đa và Cách Nạp sau đó mới đưa mắt nhìn Khang Tư xin ý kiến:

- Đại nhân, hay là trước tiên hỏi rõ tình hình đi.
Khang Tư gật đầu, còn chưa kịp lên tiếng hỏi thăm, tên thám báo kia đã hít một hơi ổn định lại hơi thở, xong vội vàng báo cáo với Khang Tư:
- Đại nhân, mục tiêu của bọn cường đạo là đội ngũ của Đại thần quan đại nhân!
- Cái gì?
Tất cả mọi người nhảy dựng lên, Khang Tư lại càng hết sức nôn nóng đã dịnh phóng ra ngoài, nhưng bị Tạc Lạp kéo lại.
Không để ý đến Khang Tư đang vùng vẫy, Tạc Lạp trực tiếp hướng thám báo hỏi:
- Địch nhân có bao nhiêu người? Bộ binh hay là kỵ binh? Cách đây bao xa? Cách đội ngũ của Đại thần quan bao xa?
Vốn đang giãy dụa Khang Tư nghe được, lập tức an tĩnh lại, trong lòng hắn xấu hổ một hồi: "Tình huống như thế nào mình cũng chưa có hiểu rõ đã định phát binh, thật là ngu xuẩn hết chỗ nói."
- Nói chính xác thì số lượng không rõ ràng lắm, nhưng mà chúng xuất hiện ở khắp núi đồi, chừng bốn năm vạn người, tất cả đều là bộ binh, ở cách chúng ta chừng tám mươi cây số, bọn chúng cách đội ngũ của Đại thần quan, tối thiểu còn có ba mươi cây số.
Tên thám báo cuống quít nói.
Nghe nói như thế, trừ Khang Tư thở nhẹ một hơi, toàn bộ những người khác thì mặt đỏ tới mang tai mắng to:
- Đáng chết!
Khang Tư có thể chưa hiểu, nhưng bọn Trưởng quan hắn lại rất rõ ràng, từ thành Khai Nhất tới thủ đô là khu vực đã kiểm soát, thuộc phạm vi thế lực của quân đội Khang Tư. Cũng chính là hậu phương.
Lúc này địch nhân lại xuất hiện tại hậu phương của mình tám mươi cây số mới bị phát hiện, có thể suy nghĩ biết được sào huyệt của địch nhân ở chỗ nào đó ngay tại hậu phương của mình.
Mấy vạn địch nhân ẩn núp ở hậu phương của mình lâu như vậy, mình chẳng những không phát hiện, vẫn một mực ở bên ngoài tìm kiếm tung tích của địch nhân. Địch nhân nhất định đang cười nhạo những đám ngu ngốc này. Lần này thật đúng là mất hết mặt mũi của quân gia rồi.
Tạc Lạp phẫn nộ kèm theo chút xấu hổ nhìn Khang Tư nói:
- Đại nhân, xuất binh đi!
Đã sớm chờ không nổi Khang Tư vội vàng gật gật đầu đáp ứng.
Tiếng kèn tập hợp ở thành Khai Nhất vang lên, quân đội trú đóng bốn phía thành Khai Nhất, lập tức trang bị đầy đủ tập trung tới giải đất bằng trước cửa thành.
Nông dân ở xung quanh Thành Khai Nhất, cũng nghe được tiếng kèn hiệu, trong lòng đều thầm mắng địch nhân đã đắc tội với quân đội của Khang Tư.
Thật vất vả mới sinh sống ổn định mấy tháng nay, tại sao những tên đáng chết này tới quấy rầy chứ?
Hy vọng quân đội của Khang Tư đại nhân có thể giành được thắng lợi; chỉ khi Khang Tư đại nhân thắng lợi, những người dân mình mới có thể có cuộc sống an ổn.
Các Liên đội trưởng kỵ binh đang ở khắp nơi kết thân tìm hiểu để lựa chọn Thiên tướng, nghe được kèn hiệu, trước tiên chạy tới điểm tập hợp, dưới sự hướng dẫn của Trưởng quan, biểu hiện ra thần thái kỷ luật nghiêm minh. Kẽ ngu ngốc mới bỏ phí cơ hội có thể khoe mẽ trước mặt Trưởng quan cao cấp.
Nhìn hàng ngũ và trang bị của binh sĩ, có thể thấy được công lao của đám Tạc Lạp, Y Đạt đã bỏ ra. Trừ trang bị cá nhân của binh sĩ, lương thực của binh sĩ tất cả cũng đều vận chuyển xong, đi theo phía sau đội ngũ. Có thể nói không cần phải chuẩn bị thêm cái gì nữa, những binh lính này đã có thể trực tiếp ra ngoài chiến đấu.
Khang Tư đứng ở trên tường thành, lần đầu tiên nhìn thấy đội quân biên chế mở rộng của mình, đội quân ba bốn vạn thật đúng là khí thế hào hùng, nhìn mút mắt không thấy được đầu cuối.
Cho dù Khang Tư tự mình đã từng đối mặt với mấy ngàn người, nhưng bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, hắn cũng không khỏi có chút khẩn trương.
Nhưng tình hình khẩn cấp, khiến hắn lập tức dứt bỏ những suy nghĩ này, hắng giọng nói:
- Chư vị tướng sĩ! Quân thám báo nhận được tin, có một số tên cường đạo ở hậu phương của chúng ta chừng tám mươi cây số. Đang truy kích Đại thần quan đại nhân trên đường trở về thủ đô. Chúng ta xuất động lần này, chính là muốn để Đại thần quan bình yên trở lại thủ đô, hơn nữa giải quyết triệt để bọn cường đạo ẩn núp ở hậu phương của chúng ta!
Khi biết được tin tức kia, toàn quân đầu tiên là thoáng yên tĩnh một cái, tiếp theo chính là một cảnh náo động xôn xao.
Khang Tư mặc dù không nghe được binh sĩ ở nơi xa đang nói cái gì, nhưng nghe binh sĩ ở phía trước hô to:
- Mẹ kiếp! Bọn cường đạo này không ngờ cũng không còn lẫn trốn vải nước tiểu, lại dám có chủ ý đánh Đại thần quan? Thật là không biết sống chết là gì!
- Con bà nó! Bọn cường đạo này quả là lớn gan, lại dám trốn ở hậu phương của chúng ta!
- Đội Thám báo làm ăn cái quái gì không biết? Địch nhân chạy đến hậu phương chúng ta tám mươi cây số mới phát hiện?
Dù nói gì cũng có, có điều đến cuối cùng, lời nói của bọn binh sĩ từ từ thống nhất cùng một điểm đó chính là:
- Giết chết bọn chúng! Giải cứu Đại thần quan!
Khang Tư phất tay ra hiệu, các Trưởng quan phía dưới trấn tỉnh tâm thần ước thúc bộ hạ, không bao lâu nơi nơi hoàn toàn yên tĩnh lại, Khang Tư trực tiếp ra lệnh:
- Đội Kỵ binh do ta chỉ huy, tất cả binh sĩ dưới trướng phó Thiên tướng thứ năm thứ sáu, lưu lại phòng thủ thành Khai Nhất, các Trưởng quan còn lại lập tức chỉ huy đội quân của mình, theo ta lên đường!
Nói xong liền theo thân binh bước xuống tường thành.
Trong năm đại Thiên đội dưới trướng của Khang Tư, hễ là binh sĩ của Phó Thiên tướng thứ năm thứ sáu chỉ huy, đều là binh sĩ địa phương, cũng chính là tân binh.
Hiện tại việc cứu viện là chính, tiêu diệt địch nhân là phụ, cũng không phải là lúc huấn luyện tân binh, cho tất cả nên tân binh đều lưu lại phòng thủ. Quyết định này cũng là Tạc Lạp đã nhắc nhở Khang Tư.
Khang Tư trong vòng bảo vệ của thân binh ở trước đội kỵ binh, vung tay lên, hét to:
- Tiến quân!

Một tiếng lệnh truyền ra, thật đúng là vạn mã sôi trào, tiếng vó ngựa lập tức vang dội khắp bầu trời như tiếng sấm rền.
Đội kỵ binh theo Khang Tư đi trước một bước, các Trưởng quan khác cũng đều tự chỉ huy đội ngũ của mình rảo bước tiến về phía trước.
Cùng so sánh bộ dáng, nét mặt của đội quân lưu lại phòng thủ cũng chỉ có thể thấy đầy vẻ u sầu thương tiếc.
Đặc biệt là những lão binh mới thăng lên làm Trưởng quan đó, thật vất vả mới có thể chỉ huy binh sĩ, nhưng đánh giặc lại không có phần. Bọn họ buồn bực, chỉ có thể đem nỗi giận trút lên người bọn tân binh! Nhất định phải huấn luyện cho bọn chúng mạnh mẽ như đám lão binh!
Ôi thôi! Khi đại quân vừa rời đi, tiếng gào phẫn nộ của các Trưởng quan lưu lại phòng thủ lập tức vang lên, bọn tân binh chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, tiếp nhận sự ngược đãi của các Trưởng quan.
-o-o-o-
Trong phủ thành chủ thành La Đặc, một nam tử trung niên đi tới trước mặt Tây Lôi Tư đang đọc sách.
Tây Lôi Tư nhìn thấy nam tử trung niên này, lộ ra một nụ cười rất tươi:
- Có động tĩnh gì không?
Trung niên nhân cung kính nói:
- Có, thiếu gia, khi Khang Tư nhận được tin tức, dẫn một vạn kỵ binh và hai vạn lão binh xuất động, còn lại một vạn tân binh lưu lại phòng thủ.
Nói xong đưa một tờ giấy cho Tây Lôi Tư.
Tây Lôi Tư nhìn tờ giấy một lúc cười nói:
- Đám cường đạo kia thật đúng là kém cỏi, vốn ta còn tưởng rằng, ít nhất phải đến lúc đám cường đạo bao vây Y Ti Na, Khang Tư mới nhận được tin tức, không nghĩ tới những tên cường đạo này vừa lên đường, Khang Tư cũng cùng một lúc xuất binh.
Người trung niên lắc đầu:
- Tiểu... Thiếu gia, nếu ngài biết kia bọn cường đạo vô dụng như vậy, tại sao còn muốn lợi dụng bọn chúng, kế hoạch để chúng thực hiện có thể không có thu hoạch nhiều đấy?
- A ha, quản gia, bọn chúng mặc dù vô dụng, nhưng có thể làm cho vùng đất này vẫn giữ được thế hỗn loạn, kéo dài đến khi chủ nhân trở lại.
Tây Lôi Tư vừa nghịch tờ giấy vừa nói.
Động tác nghịch tờ giấy của hắn rất giống nữ tính, nếu để cho các đầu lĩnh cường đạo nhìn thấy, sợ rằng sẽ ói đầy đất.
- Thiếu gia, mặc dù người nọ thân phận cao quý, nhưng ngài cũng không cần gọi hắn là chủ nhân!
Gã quản gia trung niên trợn to mắt bất mãn nói.
Tây Lôi Tư nghe nói như thế, có chút cảm xúc nói:
- Ngươi không thể hiểu được.
Gã quản gia trung niên há miệng muốn nói cái gì, nhưng thở dài, ngậm miệng, hoàn toàn yên tĩnh.
Tây Lôi Tư cười nói:
- Ta biết ngươi quan tâm tới ta, chẳng qua đây là quyết định của ta, ta biết đúng sai... Được rồi, không nói những thứ này, những tên quý tộc béo phì đầu heo kia thế nào rồi?
Tây Lôi Tư cười nói:
- Ta biết ngươi quan tâm tới ta, chẳng qua đây là quyết định của ta, ta biết đúng sai... Được rồi, không nói cái này nữa, những tên quý tộc béo phì đầu heo kia thế nào rồi?
Gã quản gia trung niên nói giọng có chút bất đắc dĩ:
- Do chuyện lần trước bọn họ bị cường đạo đánh cướp không được giải quyết, hơn nữa thường ngày bọn họ cũng không để vào mắt bọn minh hữu xuất thân cường đạo này. Hiện tại cứ dựa vào bọn họ chuẩn bị hai phương pháp:
Một là gầy dựng một liên minh khác, thành lập bọn họ làm sức mạnh quân sự của chính mình. Hai là tạo thành liên minh dựa vào toàn bộ các quý tộc, nhưng dù sao chúng ta cũng phải cùng nắm giữ quyền lãnh đạo.
Tây Lôi Tư cười lạnh nói:
- Hừ, ai bảo bọn hắn không tin giải thích của ta? Được rồi, tùy ý bọn họ đi thôi, dù sao càng hỗn loạn đối với chúng ta càng tốt. À, rốt cuộc là ai ở sau lưng ủng hộ liên minh cường đạo phương Nam và liên minh quý tộc, chuyện này đã điều tra xong chưa?
- Chính xác thì không có chứng cớ, nhưng liên minh cường đạo ở phương Nam, đại khái có thể kết luận là đệ đệ của người nọ ủng hộ, còn liên minh quý tộc thì phát hiện có gặp gỡ với tầng lớp cao của Tử Tâm Quốc. Căn cứ vào điều tra liên minh lính đánh thuê ở phương Đông kia, cũng không có người ủng hộ phía sau, coi như là ngưu tầm ngưu mã tầm mã tự động cấu kết với nhau.
Người trung niên nói.
Tây Lôi Tư gõ gõ bàn:
- Ừ hừ, Khi Hồng Quốc mất đi quyền kiểm soát khu vực này, cũng chưa tới một năm. Mới có chút thời gian như vậy, đã xây dựng hai tổ chức đến ngay cả ta cũng không thể phái người quấy rối được? Điều này nói rõ bọn họ đã sớm phái tay lão luyện đến nơi này, chẳng qua là gặp phải thời cơ tốt, gióng trống khua chiêng nhảy ra mà thôi.
Bất quá cũng không có cái gì, nếu như hai tổ chức này là cùng một người khống chế, cũng có chút phiền toái. Tên đệ đệ của chủ nhân thật lợi hại a, thoạt nhìn ốm yếu, nhưng ngấm ngầm nắm trong tay hết thảy. Ta dám nói, chủ nhân gặp phải nhiều phiền toái như vậy, cũng là do hắn gây ra.
Gã quản gia trung niên cười nói:
- Yên tâm đi, thiếu gia, hắn của ngài hiện nay mặc dù bị giam lỏng, nhưng ca ca của hắn cũng lo ngại phản ứng của thần dân. Nghe nói đã buông lỏng việc giam lỏng hắn, chấp thuận cho hắn gặp mặt các Trưởng quan trực thuộc. Theo tôi dự đoán, tên ca ca có thể sẽ đồng ý yêu cầu của hắn.

Tây Lôi Tư trên mặt lập tức nổi lên đỏ ửng, có chút hờn dỗi nói:
- Cái gì hắn của ta chứ?
Câu tiếp theo không có nói ra, bởi vì hắn đã bị ánh mắt cổ quái của gã quản gia trung niên kia, khiến hắn ngượng ngùng cúi đầu.
Một lúc lâu sau, gã quản gia đợi Tây Lôi Tư hết xấu hổ, mới lên tiếng nói:
- Khu vực kiểm soát của Khang Tư hiện giờ chỉ có một vạn tên tân binh, phải cho bọn chúng nếm một chút phiền toái chứ?
Nghe nói như thế, Tây Lôi Tư lập tức khôi phục diện mạo tinh ranh, gật đầu nói:
- Dĩ nhiên rồi, nếu không làm sao có thể khiến khu vực này càng thêm hỗn loạn được?
Nói đến đây, trong lòng Tây Lôi Tư thầm nghĩ: "Chủ nhân, ta nhất định sẽ làm rối tung tình thế cả khu vực này, biến thành trạng thái có lợi nhất để ngài phát huy!"
-o-o-o-
Không yên lòng cho Khang Tư, Tạc Lạp giao đội quân cho trợ thủ, tự mình cỡi ngựa chạy theo, vụt roi giục ngựa đuổi rút theo Khang Tư đang thúc ngựa chạy như bay, hắn hướng Khang Tư ra dấu bảo chạy chậm lại sau đó đề nghị:
- Đại nhân, thừa cơ hội này giải quyết cho xong vấn đề Trưởng quan của đội kỵ binh này luôn?
- Ừ?
Khang Tư đầu tiên là sửng sốt một chút, nhưng hắn được đám Tạc Lạp chỉ giáo một thời gian ngắn, nên rất nhanh liền hiểu được:
- Ngài muốn nói để cho những tên Liên đội trưởng kia, lấy việc cạnh tranh quân công lần này chọn người làm Thiên tướng?
Tạc Lạp trấn an gật đầu nói:
- Đúng vậy, ngài xem có được không?
- Được, chờ đến lúc gặp quân địch, ta sẽ nói với bọn họ.
Khang Tư gật đầu đồng ý. Nói đến đây, hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, than thở lẩm bẩm:
- Con người đều là theo đuổi điều lợi.
Nghe nói như thế, Tạc Lạp sửng sờ một chút, trong lòng thầm nghĩ: "Xem ra vị đại nhân này cũng không phải là không hiểu nhân tình thế sự. Có điều tại sao ông ta lại không hiểu được phong tình như thế chứ?"
Mặc dù Khang Tư thoạt nhìn thật giống như không hiểu biết nhân tình thế sự, nhưng hắn xuất thân là trẻ mồ côi, có thể còn sống sót ở thời đại hỗn loạn u ám này, thì làm sao có thể không biết chứ?
Chỉ là hắn không thèm để ý, cho nên biểu hiện của hắn giống như là không biết gì. Nhưng tình ý của Công chúa đối với hắn, và hảo cảm của Đại thần quan đối với hắn, Khang Tư càng không thể nói là không biết.
Chỉ là hắn không muốn suy nghĩ nhiều mà thôi. Trong suy nghĩ của hắn, tình cảm giống như là món đồ xa xí, không phải là người bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào địa ngục như hắn có thể hưởng thụ được.
Chạy như bay sau mấy canh giờ, tên thân binh trinh sát phía trước chạy về báo cáo:
- Đại nhân, lộ trình quân ta cách địch quân chỉ chừng hai mươi cây số.
Giờ phút này đám Trưởng quan Tạc Lạp đối với năng lực của bọn cường đạo, đều là xì mũi xem thường, bởi vì hơn một vạn kỵ binh kia mạnh mẽ phi tới trước, chỉ cách mình có hai mươi cây số, bụi mù tung bay đầy trời kia từ xa bọn cường đạo đã có thể trông thấy.
Mà dọc theo đoạn đường bọn họ phóng ngựa tới, bọn cường đạo cũng không có phản ứng gì, chứng tỏ bọn cường đạo căn bản là không có phái quân đi thám báo, mà đây lại chính là ở hậu phương của địch quân, Thật rõ ràng bọn chúng quá lơ là quá sai sót.
- Đội ngũ của Đại thần quan đâu?
Khang Tư vội vàng hỏi.
- Đội ngũ Đại thần quan chưa có đụng với địch nhân, nhưng kỳ quái chính là, bọn họ cũng không có tăng tốc đi tới.
Nghe tên thân binh nói, mọi người đều thoáng sửng sốt, chẳng qua vừa suy nghĩ chút đã hiểu, bọn họ đều là kỵ binh dù có chậm chạp như vậy, chỉ sợ là cũng chưa có phát hiện bọn cường đạo ở phía sau. : Y
Bất quá mấy vạn người đang đuổi theo sau, Đại thần quan bọn họ không ngờ cũng không có phát hiện ra? Cũng thật quá khinh địch, những tên Trưởng quan kỵ binh kia quả thực là vô dụng y như bọn cường đạo. Nhưng nghĩ lại cũng không có thể trách bọn họ, dù sao ai mà ngờ tới, ở hậu phương lại ẩn núp nhiều cường đạo thế này chứ?
- Có điều là chúng ta phát hiện, bọn cường đạo đuổi theo Đại thần quan cũng không có tăng thêm tốc độ, ngược lại là dừng lại ở xung quanh tạo thành trận hình nửa vòng, sau đó mới thong thả đi tới, hơn nữa đội hậu trận của bọn chúng, lại tiến hành đề phòng chúng ta bên này.
Tin tức báo cáo tiếp theo của tên thân binh khiến cả đám Khang Tư thất kinh.
Nửa vòng vây? Bọn cường đạo lại bày ra trận hình này, nếu như không phải là đột nhiên biến thành ngu ngốc, vậy thì chứng tỏ phía trước đội ngũ Đại thần quan, còn có một số lượng lớn bọn cường đạo tạo thành một nửa vòng vây khác!
Có lầm hay không? Hiện tại bọn cường đạo bốn năm vạn này, lại chẳng qua là chịu trách nhiệm ngăn chặn đám viện quân mình, vậy đám cường đạo ngăn chặn đường đi phía trước của Đại thần quan, lại có tới bao nhiêu người đây? Cái hậu phương lớn của quân mình, rốt cuộc còn ẩn tàng bao nhiêu bọn cường đạo đây?
Khang Tư ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, Đại thần quan rời đi vào buổi sáng, hiện tại đã là xế chiều, xét theo hành động của bọn cường đạo, hẳn là nội trong hôm nay cũng sẽ không ra tay với Đại thần quan.
Ở ngoài đồng hoang vắng tối đen, tùy thời đều có thể để cho Đại thần quan chạy thoát, phải biết rằng hộ tống Đại thần quan cũng là một ngàn kỵ binh đấy.
- Tìm một địa phương gần nước đóng quân nghỉ ngơi, phái người đón quân đội phía sau, tiếp tục cho lính thám báo giám thị động tĩnh của bọn cường đạo."
Khang Tư ra lệnh.
Sau khi mệnh lệnh truyền đạt xuống, cũng tìm được chỗ đóng quân, Khang Tư quay sang Y Đạt nói:
- Phái người đi gọi tất cả Trưởng quan kỵ binh cấp Đại đội trưởng trở lên, tới đây.
Y Đạt hiểu Khang Tư muốn tuyên bố chuyện tuyển chọn Thiên tướng, lập tức cho thân binh đi truyền lệnh.
Kỵ binh không có mang bao nhiêu lương thực, cho nên sau khi bố trí doanh trại đơn giản, liền tốp năm tốp ba cởi yên cương ngựa, dắt đến bờ sông cho ngựa uống nước và tắm rửa.
Ôn Tư là Đại đội trưởng kỵ binh quản lý một trăm người, giờ này hắn đang dẫn bộ hạ tắm rửa cho ngựa.
Một Tiểu đội trưởng thủ hạ của Ôn Tư tiến lại gần nói:
- Trưởng quan, chuyện Liên đội trưởng bọn họ tranh tuyển Thiên tướng, tại sao ngài không tham gia?
Ôn Tư thuận miệng đáp:
- Còn không phải là bởi vì các liên đội tuyển chọn Liên đội trưởng của mình, mọi người đếm phiếu cũng giống nhau, còn làm cái gì mà làm.

Tiểu đội trưởng còn chưa kịp lên tiếng, một tên tiểu binh bên cạnh đã thở dài nói:
- Ái chà, khó trách gần đây Liên đội trưởng đều tìm tới ta không ngừng nịnh nọt, hóa ra là đi kiếm phiếu đây.
- Đúng vậy, nghĩ tới Liên đội trưởng cao cao tại thượng tìm tới tiểu binh chúng ta nịnh nọt này nọ, bộ dáng xin xỏ chúng ta đầu phiếu cho hắn, thật cảm thấy thoải mái cả người. Thật không nghĩ tới, chức quan của đội quân này, lại là do những tiểu binh chúng ta tuyển chọn ra. Nếu như ta được hoan nghênh, vậy chẳng phải là ta có thể một bước lên trời trở thành Thiên tướng sao?
Một tên binh sĩ khác thần sắc có chút khó ngửi nói.
Tiểu đội trưởng lập tức khinh bỉ nói:
- Hừ, cũng không nhìn thử xem cái bộ dáng mỗ mỗ không thương, cữu cữu không yêu của ngươi, còn muốn làm Thiên tướng? Nằm mơ giữa ban ngày à! Nếu như là Đại đội trưởng chúng ta còn có thể, các ngươi nói xem có đúng?
Lời nói của hắn lập tức được bọn binh sĩ bốn phía đồng ý, rối rít tranh nhau:
- Đúng nha, nếu là Đại đội trưởng chúng ta có tư cách tranh tuyển, tuyệt đối có thể làm Thiên tướng!
Ôn Tư phất tay một cái:
- Không nên nói bậy, việc bổ nhiệm Trưởng quan, không phải những người chúng ta có thể thảo luận.
Lời nói vừa dứt, một thanh âm tiếp lời nói:
- Ta nói Đại đội trưởng nói vậy cũng không đúng: Binh sĩ bỏ phiếu lựa chọn Trưởng quan, đó là chúng ta chấp hành mệnh lệnh của Trưởng quan cao nhất tại đây. Nếu như ngươi có thể tham gia tranh tuyển, ta nhất định bỏ cho ngươi một phiếu!"
Người nói là Trung đội trưởng thủ hạ của Ôn Tư.
Ở trong quân đội trước kia, do không cùng một Trưởng quan bổ nhiệm, cho nên gã Trung đội trưởng này thường hay đá giò lái Ôn Tư, nhưng từ khi chuyển tới đội quân này tất cả Trưởng quan đều do Khang Tư bổ nhiệm, gã Trung đội trưởng đã bắt đầu hòa hoãn các mối quan hệ với mình.
Ôn Tư đối với gã Trung đội trưởng này cũng không có gì thành kiến gì, ngược lại rất bội phục tin tức nhanh nhạy của hắn. Dù sao mới vừa tới đội quân này, khi mình còn chân ướt chân ráo không biết gì, hắn đã có quan hệ tốt với đám thân binh của Khang Tư đại nhân. Nghĩ tới đây, Ôn Tư không khỏi cười nói:
- Tại sao? Lại có tin tức gì mới à?
Gã Trung đội trưởng thấy binh sĩ cũng vãnh tai nhìn mình, không khỏi đắc ý cười một tiếng, sau đó ra vẻ thần bí nói:
- Nghe nói chuyện bỏ phiếu lựa chọn Thiên tướng thất bại, Khang Tư đại nhân lấy lại quyền bổ nhiệm Trưởng quan, chuẩn bị trực tiếp bổ nhiệm đấy.
Nghe nói như thế, bọn binh sĩ lập tức thở dài ai oán nói:
- Ôi, thật đáng tiếc! Sau này không còn được hưởng thụ cảm nhận Liên đội trưởng nịnh bợ mình nữa rồi.
Đang lúc Ôn Tư định nói cái gì, một thân binh của Khang Tư chạy đến bờ sông kêu lớn:
- Theo khẩu lệnh của Khang Tư đại nhân, tất cả các Trưởng quan Đại đội trưởng trở lên, lập tức tới trước soái trướng nghe lệnh!
Nghe nói như thế, trong lòng đám người Ôn Tư đều ở hiện lên một câu: "Xem ra phải quyết định chọn người làm Thiên tướng rồi."
Nói là soái trướng, cũng chẳng qua là dùng mấy tấm bố dài phủ lên cọc gỗ mà thôi, bên trong trướng cũng đều là bùn đất như nhau, trừ một chiếc ghế, cũng không có cái gì khác.
Vốn Khang Tư muốn chuẩn bị thêm một cái ghế cho Tạc Lạp, nhưng Tạc Lạp lấy lý do không thể có quyền đặc biệt đó từ chối, rồi cùng Y Đạt một trái một phải đứng ở phía sau Khang Tư.
Ngồi ở trên ghế Khang Tư thấy các Trưởng quan nối liền đi vào không dứt. Người tới nhiều đến nỗi khiến thân binh không làm sao được phải mở rộng phạm vi căn lều. Nhưng cho dù như vậy, khi những Trưởng quan này tập trung đầy đủ, vẫn đông nghẹt trong căn lều. Hắn không khỏi có chút trợn tròn mắt ngạc nhiên, lúc này hắn mới nhớ tới, một vạn kỵ binh có tới hai mươi Liên đội trưởng, một trăm Đại đội trưởng!
Nhưng được cái rõ ràng đám Trưởng quan này kỷ luật tốt hơn bọn binh sĩ nhiều, cả trăm người chen lấn vai kề vai cùng một chỗ, chẳng những không có bất cứ tiếng ồn nào, hơn nữa tất cả đều đứng thẳng nghiêm túc.
Dù sao bọn họ phục tùng như vậy, vì trước mặt đúng là người có thể quyết định tiền đồ của mình.
Khang Tư suy nghĩ một chút sắp xếp câu nói, mới lên tiếng nói:
- Ta tin rằng chư vị đều biết, đội kỵ binh cho đến nay vẫn còn dùng biên chế đơn vị là liên đội, như vậy số lượng hơn một vạn, phải biên chế hơn hai mươi đội rất khó cho công việc chỉ huy, cho nên điều cần thiết trước mắt phải có Quan chỉ huy cấp Thiên tướng.
Nhưng trước đây để các vị tiến hành đề cử Thiên tướng, cũng vì một số nguyên nhân nào đó cho nên thất bại. Do thời gian cấp bách, cũng không kịp tiến hành đề cử nữa, lần này trực tiếp dùng quân công cứu viện Đại thần quan, để căn cứ vào đó tấn thăng Thiên tướng.
Bọn Liên đội trưởng có thể đều có chuẩn bị tâm lý, cho nên chỉ nhướng nhướng chân mày không có lên tiếng, còn đám Đại đội trưởng kia thì cho rằng cũng không có phần mình, không phải lơ đểnh nhếch mép, thì cũng ngẩn người mặt không chút biểu tình. Đa số bọn họ tận đáy lòng oán trách chuyện như vậy tùy tiện chọn là được, tại sao còn muốn mình chạy đến đây chen chúc trong đám người này chứ?
Khang Tư thấy vẻ mặt của đám người phía dưới, cười cười, tiếp tục nói:
- Ta tin tưởng chư vị cũng hiểu, ta chỉ là một Phó tướng, cho nên chỉ có thể bổ nhiệm chức vụ Thiên tướng trở xuống. Vốn ta chỉ có biên chế năm Thiên đội, các ngươi hẳn là biên chế khác ngoài năm Thiên đội.
Nhưng suy nghĩ lại các ngươi là đội kỵ binh, phải có Quan chỉ huy tác chiến riêng mới thích đáng, cho nên ta tự tiện mở rộng biên chế thêm hai Thiên đội kỵ binh.
Tự tiện mở rộng biên chế Thiên đội, cũng là chuyện Khang Tư không còn cách nào khác. Biên chế những kỵ binh này vào Thiên đội bộ binh, bọn kỵ binh vốn cao ngạo tuyệt đối sẽ không nghe lệnh chỉ huy của Thiên tướng bộ binh, dù sao Liên đội trưởng cũng chỉ kém Thiên tướng một cấp. Vì thế không thể làm gì khác hơn là mở rộng biên chế Thiên đội kỵ binh.
Dù sao mình không có quyền tự tiện bổ nhiệm Phó tướng. Chuyện này hẳn phải nói qua với họ.
Vốn các Trưởng quan không có nghe rõ Khang Tư nói gì, nhưng khi nói ra câu cuối cùng, lập tức họ hiểu danh sách cạnh tranh có thể chỉ có hai người, tất cả bọn Liên đội trưởng đều hiện sắc mặt khó coi.
Lúc ấy bọn họ cho là biên chế tổ dựa theo binh lực, dù gì cũng có danh sách mười người, nhưng không nghĩ rằng rút lại đến năm lần, việc cạnh tranh này càng trở nên khó khăn hơn.
- Dĩ nhiên, hai Thiên tướng kỵ binh chỉ huy một vạn người, nhất định là rất phiền toái. Cho nên dưới mỗi Thiên tướng còn có năm Phó Thiên tướng. Phó Thiên tướng phải phục tòng dưới quyền chỉ huy của Thiên tướng.
Câu nói này của Khang Tư lập tức làm cho hai mắt bọn Liên đội trưởng đều sáng lên, mặc dù trên danh nghĩa là Thiên tướng, nhưng Trưởng quan có thể chỉ huy năm người là Thiên tướng, trên thực tế đây chẳng phải là tương đương với Phó tướng sao? Nghĩ đến đồng liêu trước kia ngồi ngang hàng giờ làm thủ hạ nghe lệnh của mình, tất cả Liên đội trưởng đều lộ ra vẻ tươi cười.
Mọi người vui mừng không được bao lâu, Khang Tư lại đứng lên nói:
- Các ngươi trở về nói cho binh sĩ biết, trận chiến đấu này huân công cao nhất sẽ tăng lên hai bậc quan. Nói cách khác, tiểu binh sẽ có thể trở thành Trung đội trưởng, còn Đại đội trưởng, cũng có thể trở thành Phó Thiên tướng.
Trong đội quân của ta, hết thảy được biểu hiện bằng chiến công. Nếu như không có lập công hoặc là phạm phải sai lầm, như vậy đừng nói giữ vững được chức vị, thậm chí cũng có thể bị giáng cấp, hy vọng chư vị cố gắng.
Giờ phút này Khang Tư hơi có chút biểu hiện khí độ của một cấp trên, ít nhất câu nói cuối cùng, khiến trong lòng các Trưởng quan vừa tràn đầy hy vọng vừa kinh tâm động phách.
Còn như quân công cao nhất chỉ có thể tăng lên hai cấp, là Tạc Lạp nhắc nhở, phải biết rằng, Trung đội trưởng quản lý năm mươi người, rất khó quản lý cho tốt một ngàn binh sĩ.
Hơn nữa nếu để cho Đại đội trưởng có thể trực tiếp lên làm Thiên tướng, sợ rằng Liên đội trưởng sẽ bất mãn và xâu xé với Đại đội trưởng vốn là thủ hạ của mình. Còn với quy định như hiện nay, bọn họ cũng chỉ có thể phối hợp với nhau để giành lấy chiến công.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui