Độc Cô Chiến Thần

Trong tám ngàn binh lính chiêu mộ chỉ có một ngàn người nguyện ý đi theo, thật là dọa người mà!
Sư đoàn trưởng ngẩn người, nhớ tới lần trước cấp cho Khang Tư năm ngàn nô lệ, hiện tại không ngờ đã biến thành ba ngàn lão binh?
- Hạ quan không lợi hại như Trưởng quan nói đâu, trong bốn ngàn người đi theo hạ quan có ba ngàn là xuất thân nô lệ.
Khang Tư có điểm chua xót nói.
Trong tám ngàn binh lính chiêu mộ chỉ có một ngàn người nguyện ý đi theo, thật là dọa người mà!
Sư đoàn trưởng ngẩn người, nhớ tới lần trước cấp cho Khang Tư năm ngàn nô lệ, hiện tại không ngờ đã biến thành ba ngàn lão binh?
Mới được có mấy tháng, không ngờ mấy ngàn nô lệ lại đủ để chống lại các chiến binh dày dặn của Sơn Việt quốc. Năng lực luyện binh của Khang Tư đúng là quá lợi hại.
Sư đoàn trưởng lập tức có quyết định, sau khi khen Khang Tư vài câu liền thân thiết nói:
- Nếu như vậy, lão ca cũng không để cho ngươi chịu thiệt, tuy rằng nô lệ khỏe mạnh không có, nhưng nô lệ lão nhược, phụ nữ và trẻ em cũng còn một đám, bên trong có thân nhân của nô lệ ngươi giữ những người này chỉ lãng phí lương thực, nay giao cho ngươi để đền đáp.
- À! Sư đoàn vẫn còn hơn một ngàn binh hậu cần chưa bổ sung xuống cho các đơn vị, nay phân phối hết cho ngươi. Nay khỏi phải lo lắng mưu sinh, bọn họ hẳn sẽ không có ý kiến gì, cho dù không đồng ý, không còn quân binh hộ tịch, vận mệnh của bọn chúng sẽ không do bọn chúng làm chủ.
- Còn có mấy trăm thế gia vọng tộc ở tỉnh thành, mỗi gia tộc xuất ra một trăm tráng đinh tham gia đội quân kiến thiết, hẳn bọn họ sẽ rất thích ý. Lão ca sẽ cho bọn họ đi theo giúp ngươi.

Lần này đến phiên mấy người Khang Tư sửng sốt, Sư đoàn trưởng như thế nào đột nhiên lại trở nên hào phóng ngoài giao dịch như vậy? Hiện tỉnh thành ít nhất vẫn còn hai vạn nô lệ, tuy rằng đều là lão nhược phụ nữ và trẻ em, nhưng như Sư đoàn trưởng đã nói, bọn họ đều có quan hệ thân thích với ba ngàn binh nô lệ của Khang Tư, đưa bọn họ đi theo có thể làm cho binh nô lệ thề nguyện sống chết trung thành.
Còn nữa, tỉnh thành có ít nhất ba trăm thế gia vọng tộc, mỗi gia tộc xuất ra một trăm trai tráng cũng được ba ngàn người, đây là một nguồn thật lớn để mộ lính.
An Tái Kháng nhìn thấy ánh mắt sáng rực của mọi người, vội kéo nhẹ áo Khang Tư. Khang Tư mỉm cười với An Tái Kháng rồi quay lại nhìn Sư đoàn trưởng:
- Không biết hạ quan phải làm gì để có thể cống hiến chút sức lực cho Trưởng quan?
Hắn cho tới bây giờ vẫn không tin có người cho không hắn cái gì!
Sư đoàn trưởng cười nói:
- Ha ha! Cũng không có gì phải làm phiền lão đệ, chỉ hy vọng tiếp tục bảo trì sinh ý của chúng ta như trước kia. Đồng thời giúp lão ca giữ vững địa vị là được. Ngoài ra hy vọng lão đệ có thể nghiêm khắc huấn luyện trai tráng của các thế gia vọng tộc.
- Đương nhiên, toàn bộ phí huấn luyện cùng trang bị đều do lão ca phụ trách, chỉ là sau khi thành công cấp cho lão ca một nửa là được.
Khang Tư cười rất tươi, thì ra Sư đoàn trưởng coi trọng năng lực luyện binh của mình. Dù sao mình cũng phải huấn luyện binh sĩ, giúp Sư đoàn trưởng một chút cũng không mất gì, lại còn được cung cấp thêm trang bị nữa, buôn bán có lời thế này sao lại không làm. Nghĩ như vậy nên Khang Tư lập tức gật đầu đồng ý.
Tất cả mọi người đều nghĩ, Sư đoàn trưởng chú trọng năng lực luyện binh của Khang Tư, vì muốn có binh sĩ tinh nhuệ nên mới cấp ra nhiều ưu đãi như vậy, nhưng không ngờ đây chỉ là nguyên nhân thứ yếu.
Đối với Sư đoàn trưởng, được tham gia vào tuyến đường buôn lậu của Khang Tư mới là mục đích lớn nhất.

Hiện tại đế quốc chuẩn bị nội loạn, quân phiệt cát cứ khắp nơi. Lúc loạn thế cái gì là quan trọng nhất? Đó là binh lính, mà có được nhiều binh lính thì điều kiện tiên quyết là gì? Đó là tiền, chỉ cần có nhiều tiền, liền có người, có trang bị, có quân đội.
Sư đoàn trưởng thu được nhiều lợi nhuận sau vài lần tham gia hoạt động buôn lậu. Hắn biết, chỉ cần mở rộng lượng giao dịch, lợi nhuận của buôn lậu sẽ vượt qua thu nhập từ thuế của tỉnh thành. Có được tài nguyên cuồn cuộn không dứt cùng với quân đội tinh nhuệ, mình nhất định sẽ tiêu diệt được bọn chuột nhắt, chân chính nắm quyền Sư đoàn trưởng, hoặc có thể tiến thêm một bước không chừng.
Hai bên đều không có thêm ý kiến gì, nên quá trình giao dịch hoàn thành rất nhanh. Phụ trách tiếp nhận vật tư chính là An Tái Kháng, với sự giúp đỡ của Lai Nhĩ Ôn Chí cùng ba ngàn binh lính chuẩn bị lưu lại. Đương nhiên không thể thiếu mấy tên thân vệ của Khang Tư.
Kho hàng của sư đoàn còn cất dấu rất nhiều xe ngựa, An Tái Kháng không khách khí nhân cơ hội này lấy đi mấy trăm chiếc. Đồng thời sau khi ném mấy chục túi kim tệ cho thân tín của Sư đoàn trưởng, phụ trách kiểm kê quân bị tồn kho, lập tức An Tái Kháng được phép lựa chọn quân bị vật tư một cách thoải mái.
Khang Tư trực tiếp chỉ huy ba ngàn binh lính xuất thân nô lệ đi tiếp thu các nô lệ là lão nhược phụ nữ và trẻ em. Nguyên Áo Kha Nhĩ rất có hứng thú với nhiệm vụ này, nhưng Âu Khắc cho rằng đây là cơ hội tốt để thu mua lòng người, Khang Tư tự mình ra mặt mới tốt, Áo Kha Nhĩ sợ tới mức không dám đề nghị nữa.
Phụ trách công tác di chuyển vẫn là Âu Khắc. Sau khi phân tổ gia quyến binh sĩ cùng tộc nhân của Áo Kha Nhĩ lên xe ngựa, Âu Khắc dẫn người đi bốn phía tỉnh thành mua vật tư và thức ăn dự trữ.
Hiện tại ở lãnh địa của Khang Tư cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu tiền, khi Âu Khắc vận chuyển vật tư và đưa An Tái Kháng tới gặp Khang Tư, đã mang đến rất nhiều kim tệ.
Lượng kim tệ này đều được giấu trong xe ngựa, nên không bị lấy mất, hiện tại đúng là lúc lấy ra quét sạch tỉnh thành.
Việc này Âu Khắc đã làm không ít lần khi còn ở tỉnh Hải Tuyền nên chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tương Văn không cần phải nói, hắn làm người hầu nhu thuận ở bên người Khang Tư, chăm sóc Khang Tư một cách chu đáo. Đôi khi cũng cùng binh sĩ và thân nhân của họ gặp mặt, khi đó hắn thường cảm động đến đỏ mặt lên.

Uy Kiệt lại cực kỳ vất vả, vừa phải truyền tin về lãnh địa để chuẩn bị sẵn sàng, vừa bố trí mật thám ở lại, rồi phải tiến hành thanh tra chi tiết nhân viên mới, vội đến không kịp thở.
Đại bộ phận công tác đều đã có người làm, chỉ còn việc cùng Sư đoàn trưởng chia thợ thủ công, tìm trai tráng của thế gia vọng tộc, uy hiếp lợi dụ binh hậu cần sư đoàn... giao cho Áo Kha Nhĩ xui xẻo làm, hắn biết công việc này sẽ nuôi dưỡng những chuyện không hay ho về sau, chắc chắn sẽ đắc tội với nhiều người, nhưng không có biện pháp, nếu mình mặc kệ thì ai làm cho?
Áo Kha Nhĩ cắn răng mang theo thân tín của mình, bắt đầu bắt bớ tán loạn trong thành, kết thúc những ngày tháng tốt đẹp của binh lính ở tỉnh thành.
Áo Kha Nhĩ dễ dàng hoàn thành công tác này, thì phải uy hiếp lợi dụ binh hậu cần, đầu tiên là tuyên bố bọn họ là người của liên đội năm, sau đó mỗi người đều được phát lương bổng, cuối cùng mới dùng quân đội áp giải giao cho Âu Khắc, mới xong nhiệm vụ.
Công tác kế tiếp là tìm người trong các thế gia vọng tộc. Áo Kha Nhĩ phân công cho thân tín của mình, mỗi người mang theo một trăm binh sĩ đi theo một tên thủ hạ của Sư đoàn trưởng, đến từng gia tộc. Sau khi đưa ra mệnh lệnh của Sư đoàn trưởng, và dùng một ít uy hiếp bằng vũ lực, các thế gia vọng tộc mặc dù đau đớn nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lệnh.
Tuy nhiên không như tưởng tượng ban đầu, không phải mỗi gia tộc đều cấp một trăm trai tráng, mà đó chỉ là số ít nhất. Thậm chí những gia tộc lớn mạnh cấp ra đến hơn năm trăm tráng đinh khỏe mạnh. Cái này cũng không phải là công lao của Áo Kha Nhĩ, mà là công lao của mấy tên thủ hạ của Sư đoàn trưởng. Bọn chúng nắm vững năng lực của từng gia tộc.
Sau khi kiểm kê, các thế gia vọng tộc cống hiến tổng cộng hơn sáu ngàn trai tráng.
Áo Kha Nhĩ phát hiện thế lực của các thế gia vọng tộc thật đáng sợ, có đến mười mấy nhà có thể tùy tiện xuất ra hơn một ngàn trai tráng. Áo Kha Nhĩ không khỏi sợ hãi, may mắn là các thế gia vọng tộc nguyện ý phối hợp, bằng không không biết sẽ náo loạn đến đâu.
Kỳ thật không phải các thế gia vọng tộc tự động phối hợp tốt. Mà là bọn họ nếu đã là thế gia vọng tộc của địa phương, thì phải là những người có tin tức linh thông.
Gần đây trong đế quốc phát sinh chuyện gì bọn họ đều biết rõ. Bây giờ đang là niên đại của quân đội, thân phận địa vị cao quý gì gì cũng không được coi trọng. Cho nên thấy bọn lính tìm tới cửa, mới không có kháng cự ngược lại nhanh chóng phối hợp.
Tuy nhiên, lần này các thế gia vọng tộc cũng ý thức được tầm quan trọng của vũ lực. Sau này nhân sự kiện vơ vét tài sản này làm ra hậu quả gì, cũng chỉ có xem năng lực mọi người. : Y
Nhiệm vụ vơ vét tráng đinh trong các thế gia vọng tộc được các gia tộc phối hợp nên đã nhanh chóng hoàn thành, không gặp phải chuyện gì khó xử. Chỉ có nhiệm vụ thu thập thợ thủ công là làm cho Áo Kha Nhĩ đau đầu nhất.
Vốn nghĩ chỉ cần bắt sạch thợ đóng tàu, thợ rèn, thợ mộc, thợ nề, thợ đá đi hết là được. Không ngờ những người này chỉ là một bộ phận nhỏ trong các thợ thủ công mà thôi.

Áo Kha Nhĩ khi đảm nhiệm công việc này đã được Tam đệ nhắc nhở, phải cướp đoạt không còn tất cả thợ thủ công có kỹ năng nhất. Đồng thời cũng được Tương Văn, vốn không coi hắn là Nhị gia mà chỉ dùng mỹ nhân uy hiếp, dặn nhất định phải một lưới bắt hết tất cả thợ thủ công của tỉnh thành.
Áo Kha Nhĩ đương nhiên hiểu được, thực hiện tốt nhiệm vụ này là cơ hội thể hiện năng lực của mình trong hệ thống Khang Tư. Mình không thể để cho Tam đệ và mỹ nhân Tương Văn này xem nhẹ, nhất định phải làm cho hết sức hoàn mỹ.
Áo Kha Nhĩ có ý tưởng này nên cũng lười quản đối phương là ai, chỉ cần có chút kỹ năng là tóm ngay. Hoàn toàn không để chuyện đã thương nghị với Sư đoàn trưởng chỉ lấy một phần năm thợ rèn, thợ đóng tàu không lấy vào trong lòng. Nuốt vào rồi sao có thể nhổ ra! Có mà nằm mơ!
Vì thế tỉnh thành lập tức đại loạn. Đầu tiên là thợ mộc, thợ đá dễ thấy nhất, rồi đến thợ rèn, thợ đóng tàu quý báu bị biến mất hoàn toàn. Tiếp theo là tất cả thợ xây, thợ chạm, thợ sơn, thợ gốm, thợ nề, thợ dệt, thợ đóng gạch, thợ may, thợ cắt tóc, thợ làm nhạc khí, thợ đóng yên ngựa, thợ đóng giầy, thợ làm giấy, làm pháo hoa, thợ châu báu...
Phàm là thợ thủ công hoặc là học đồ có chút kỷ năng, một khi bị xác nhận, lập tức cả người nhà, lẫn công cụ cùng dụng cụ đều bị binh lính hung mãnh đưa lên xe ngựa.
Bọn thợ vốn phẫn nộ định lên tiếng, nhưng thấy mấy tên thân tín của Áo Kha Nhĩ vừa giơ cương đao vừa ném ra một túi kim tệ liền không dám hé răng, ngoan ngoãn nhận mệnh.
Âu Khắc phụ trách công việc di chuyển nhìn thấy nhiều chủng loại thợ thủ công như vậy cũng được mở rộng nhãn giới. Tuy nhiên hắn cũng không khỏi sứt đầu mẻ trán, tổng số thợ thủ công cùng học đồ và người nhà bọn họ có đến hai ba vạn người. Công việc của hắn có vẻ như sẽ tăng lên vài lần.
Đến lúc Sư đoàn trưởng phái người đến cửa chỉ trích việc không làm theo thỏa ước, lấy hết thợ thủ công của mình. Âu Khắc liền giả vờ câm điếc, ngay cả học đồ cũng không trả lại một tên, đừng nói đến thợ thủ công. Đương nhiên, Âu Khắc không quên ném ra mấy túi kim tệ cho mấy tên thân tín của Sư đoàn trưởng.
Bị kim tệ che mắt, mấy tên thân tín của Sư đoàn trưởng liền như điên chạy trở về, nhắc nhở hắn mấy câu, nghe được thủ hạ nói, Sư đoàn trưởng lập tức quá sợ hãi, không dám nhiều lời nữa.
Bởi vì mấy tên thân tín của hắn rất lo lắng nhắc nhở Sư đoàn trưởng, hiện tại trong tay Khang Tư có rất nhiều binh lính, nếu đắc tội với Khang Tư, không chừng hắn sẽ chiếm lấy cả tỉnh thành này luôn.
Hiện tại Khang Tư đang cướp đoạt thợ thủ công, nhưng hắn tỏ vẻ không có ý đồ chiếm cứ tỉnh thành. Thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện, tốt nhất là quên đi chuyện trước mắt. Các thế gia vọng tộc đều có dấu được một số thợ thủ công ưu tú, đến thời điểm cần thiết cùng bọn họ thương lượng chút là được, không cần vì chuyện thợ thủ công lúc này mà nổi giận. Sư đoàn trưởng đối với việc nhắc nhở của thủ hạ tỏ vẻ rất đồng ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui