Lão Đại Trung tá cười nói tiếp:
- Muốn đi mua à? Không có giấy chứng nhận cho phép của quân bộ mua sắm vũ khí ngoài biên chế thân vệ, chính là mưu đồ gây rối, hắn sẽ không ngu xuẩn như thế. Mà binh sĩ không có binh khí còn không bằng thổ phỉ, cho nên cứ yên tâm, hắn nguyện ý tự mình bỏ tiền nuôi dưỡng thì cứ đề cho hắn nuôi dưỡng đi!
- Không cần để ý tới chuyện của Khang Tư, cứ mặc cho hắn gây sức ép, dù sao hắn gây sức ép cũng không đi đến đâu. Hiện giờ chúng ta cần thảo luận một chút nên mai phục ở đâu để dẫn dụ sơn tặc xuống núi.
Lão Nhị Trung tá nói.
Sĩ quan kia nghe nói như thế, nghĩ đến Khang Tư đưa tới hai trăm sáu mươi con chiến mã tốt đẹp, cũng không hé răng nữa.
Lão Tam Trung tá đột nhiên cười nói:
- Cũng không biết sơn tặc làm cái gì, vừa nhìn thấy chiến mã cứ giống như là ruồi bọ nhìn thấy máu tanh, căn bản là không muốn sống nhào tới, mà còn liều chết bảo vệ những con chiến mã này, bọn họ cần gấp những chiến mã như vậy làm gì chứ? Ở nơi rừng núi này chiến mã ngoại trừ để vận chuyển hàng hóa, còn như dùng để thành lập đội kỵ binh quả thực chính là tự sát.
Lão Đại cười nói:
- Lo lắng nhiều chuyện như vậy làm gì? Bọn chúng đối với chiến mã như đói cơm khát nước vậy thì càng tốt, chúng ta xuất ra mười con chiến mã, hẳn là có thể dụ dỗ cả trăm tên sơn tặc xuống núi, như vậy chẳng những thuận tiện tiêu diệt chúng, còn có thể chia số chiến mã này làm mấy chục lần sử dụng.
- À! Ta cho rằng, mai phục tại thôn Sơn Mộc so ra tốt hơn nhiều. Theo tin tình báo căn cứ vào dân chúng ra ngoài bị hại để suy đoán, phụ cận thôn Sơn Mộc có một chi Sơn Việt tộc hoạt động, Sơn Việt tộc tụ tập ít nhất hơn một ngàn người, nếu tiêu diệt được đám Sơn Việt tộc này, cũng đủ để binh sĩ thuộc cấp của chúng ta tấn thăng một bậc rồi.
Lão Nhị Trung tá chỉ vào tấm bản đồ trên bàn một mặt nói.
Lão nhân Thượng tá nhìn bản đồ một hồi, nhìn mọi người hiện diện trong phòng một vòng, hỏi:
- Các ngươi nghĩ thế nào?
Đại bộ phận sĩ quan đều gật đầu, chỉ có kia lão Đại trầm tư một chút sau đó nói:
- Có thể! Nơi này cỏ mọc um tùm rậm rạp, chung quanh là rừng rậm, thuận tiện cho chúng ta mai phục, có điều phải chú ý đề phòng bị sơn tặc phát hiện trước.
- Chúng ta có thể phái người đi trước ở bên kia phô trương thanh thế, thu hút sự chú ý của bọn chúng, rồi chúng ta mới nhân cơ hội ẩn núp, chờ đến khi chiến mã chạy loạn qua khu phụ cận, bọn sơn tặc đó khẳng định sẽ lao xuống tới. Tuy nhiên...
Lão Tam Trung tá thở dài nói tiếp:
- Không phải ta cố tình đánh giá thấp chính mình, nhưng nếu chúng ta một chọi một với sơn tặc, tuy rằng có thể thắng, nhưng sẽ là thắng rất gian nan, lần này phục kích ít nhất phải ba đại đội mới có thể giảm bớt tổn thất cho chúng ta, còn phô trương thanh thế thì ít nhất cần có hai đại đội, nhưng nếu như vậy, thì chúng ta sẽ không còn người nào ở lại thủ thành.
Lão Đại cười nói:
- Ha ha, lão Tam! Ngươi đã quên sự tồn tại của Khang Tư sao? Người nầy chiêu mộ nhiều người như vậy, ra trận chiến đấu không được, nhưng ít nhất có thể thủ thành chứ! Đừng quên bọn sơn tặc này không có thiết bị công thành, cứ ở đầu tường dùng máy bắn đá bắn tên là có thể đuổi bọn chúng đi. Chút chuyện nhỏ nhặt đó chính là người dân bình thường cũng có thể làm được, càng đừng nói đám tân binh này đã có tổ chức.
Nghe nói như thế, lão Tam sờ sờ đầu cười nói:
- Hà! Thiếu chút nữa đã quên! Không nghĩ tới Khang Tư còn có tác dụng này, sau này chúng ta sẽ không cần phái người thủ thành nữa, liên đội chúng ta cũng có thể rảnh tay tung chân đi quần khắp chung quanh tiêu diệt bọn sơn tặc này!
Lão Tam vừa nói ra lời này để tất cả sĩ quan ở đây đều gật đầu công nhận: trước kia dù là đi ra ngoài tác chiến, ít nhất phải lưu lại một đại đội phòng thủ thành trì, mà đại đội phòng thủ này nhiều ít bị mất đi quân công, nhung hiện tại có đội quân chuyên môn thủ thành, chính mình sẽ không cần ru rú ở trong thành đánh mất biết bao quân công. -
-Ù! Nếu như vậy, chúng ta chẳng phải là phải đợi đội quân của Khang Tư hơi có chút năng lực mới có thể xuất binh sao?
Lão Nhị nhíu mày nói.
Lão nhân Thượng tá từ đầu không nói chuyện đột nhiên cười nói:
- Không quan hệ! Dù sao chúng ta cũng cần chờ một đoạn thời gian mới có thể tìm hiểu rõ địa thế và tình hình sơn tặc, đồng thời cách vài ngày lại thả vài con ngựa ngao du ở chỗ đó để làm tiêu tan mối nghi ngờ của bọn sơn tặc, cũng phải cần thời gian. Chúng ta cứ chờ một thời gian là được.
Nghe lão già Liên đội trưởng đưa ra quyết định như vậy, mọi người cũng liền ổn định lại.
Nhìn thấy Khang Tư giải tán bộ đội, Áo Kha Nhĩ vội tiến lại gần cầu tình, tuy nhiên Áo Kha Nhĩ vừa mở miệng chính là:
- Khang Tư lão Đại! Ngài phóng tay lớn như vậy, tiểu đệ ta thật ngay cả một tên tiểu tốt cũng không tuyển mộ được đấy! Lão đại giơ cao đánh khẽ một chút cho tiểu đệ thành lập được thành vệ đội, như thế nào? Không cần nhiều ba trăm người là đủ rồi.
Tương Văn phản xạ có điều kiện há mồm định châm chọc Áo Kha Nhĩ, nhưng nghĩ đến chính mình mới vừa phạm tội, lúc này cần phải hạ mình làm việc để chuộc tội, nên hắn liền ngậm miệng không dám lên tiếng.
Khang Tư thấy không ai thay mình lên tiếng, đành phải gật đầu cười nói:
- Được rồi! Không có vấn đề, ngày mai ngươi mở cổng tuyển mộ trước đi, đủ người rồi đến phiên ta là được.
Tuy rằng lão Nhị Trung tá đã ngầm nói quân số của Khang Tư không nên vượt qua liên đội, nhưng bản thân Khang Tư cho rằng chỉ tuyển mộ một ngàn năm trăm người vào đội phòng vệ, là hoàn toàn không có đạt tới mức hạn chế, cho nên chuẩn bị tiếp tục tuyển mộ. Còn như đám phụ binh này? Những người đó đều là tuyển mộ để thay đội phòng vệ làm công việc tạp dịch hàng ngày, không tính vào định mức.
Mà Áo Kha Nhĩ hiển nhiên không ngờ Khang Tư dễ dàng chấp thuận như thế, dù sao bất luận đổi lại là người nào khác, cũng không có khả năng trao tặng binh sĩ cường tráng cho người. Cho nên hắn ngây ngẩn cả người, có điều Áo Kha Nhĩ cũng rất nhanh tỉnh táo lại, lộ vẻ tươi cười nói:
- Khang Tư lão Đại thật đúng là phóng khoáng. Không bằng thế này, buổi cơm tối hôm nay, tiểu đệ mời đến đệ nhất tửu lâu đi!
Tương Văn khó chịu khi nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Áo Kha Nhĩ, không nhịn được lại lên tiếng:
- Áo Kha Nhĩ đại nhân! Chúng ta mỗi ngày đều dùng cơm ở tửu lâu đệ nhất đấy. Áo Kha Nhĩ đại nhân biểu hiện như vậy không ra thành ý rồi!
Trên mặt Áo Kha Nhĩ lập tức hiện lên vẻ ngượng ngùng. Mỹ nữ này quả thật được người dung túng quá thành quen tật, lời nói làm cho người ta khó xuống đài như vậy, sao cũng tùy tiện nói ra chứ. Đồng thời Áo Kha Nhĩ cũng hiểu được kết giao với hạng người có tiền có thế này là phiền toái nhất, giống như hiện tại chính mình mời khách tới dùng cơm ở tửu lâu tốt nhất, đáng tiếc ngay cả tiểu binh nhà người ta cũng là khách quen của tửu lâu này. Điều này thật đúng là khiến cho người ta buồn bực mà.
Khang Tư cười nói:
- Thật có lỗi! Thuộc hạ của ta được nuông chiều quá nên hư! Tương Văn! Còn không mau xin lỗi Thiếu tá Áo Kha Nhĩ!
Tương Văn nghe vậy thoáng sửng sốt, nhưng vẫn rất nhu thuận thi lễ nói:
- Thực xin lỗi! Áo Kha Nhĩ đại nhân! Tha thứ cho tiểu nhân buột miệng lỡ lời.
- Ha ha! Khang Tư lão Đại khách khí như vậy làm gì? Chỉ là tiểu đệ không biết nói sao để biểu đạt kính ý với Khang Tư lão Đại, đành phải mặt dày mày dạn mời khách ăn cơm thôi.
Áo Kha Nhĩ vội phất tay nói.
Khang Tư gật đầu:
- Được! Vậy buổi tối gặp nhau ở đệ nhất tửu lâu đi! Bây giờ ta còn định đi tìm người tu sửa doanh trại một chút đây.
Nghe Khang Tư đáp ứng, Áo Kha Nhĩ lộ nét mặt vui mừng gật đầu, nói khách sáo vài câu rồi dẫn người rời đi, Khang Tư bọn họ căn bản không có chú ý tới khi Áo Kha Nhĩ quay người lại, vẻ tươi cười trên mặt hoàn toàn biến mất, thay bằng một dáng vẻ lạnh như băng.
Nhìn thấy thần sắc của đại nhân nhà mình, đám Liệt Văn đều chấn động đến hàm răng va nhau cạch cạch, nhưng cả bọn đều biết điều không dám đả động khuyên giải Áo Kha Nhĩ.
Nhìn bóng lưng Áo Kha Nhĩ một hồi, Khang Tư quay sang Tương Văn nói:
- Tương Văn! Sau này hãy cung kính với Áo Kha Nhĩ một chút.
Tương Văn dạ một tiếng, tiếp đó có hơi nghi hoặc nói:
- Đại nhân! Áo Kha Nhĩ này có chỗ nào kỳ quái sao?
Tương Văn đúng là biết Khang Tư không hề chú ý tới những chuyện nhỏ này, nhưng bây giờ cố ý nhắc nhở mình, khẳng định đã phát hiện Áo Kha Nhĩ có điều gì đó không bình thường.
Khang Tư lắc đầu:
- Không có gì khác lạ! Chỉ cảm thấy dường như hắn ẩn giấu chuyện gì đó.
Uy Kiệt vừa nghe lời này, âm thầm chuyển mục tiêu giám thị tập trung vào Áo Kha Nhĩ.
Khang Tư nói đến đây, không khỏi cười cười:
- Quên đi! Không nói những chuyện khó hiểu này nữa. Hãy phái người đi tìm thợ thủ công đến tu sửa nơi này một chút đi, ít nhất phải chuẩn bị chỗ ở cho năm nghìn người.
- Năm nghìn người!
Tương Văn và Uy Kiệt đều giật mình kinh ngạc, Tương Văn không kìm được nhắc nhở:
- Đại nhân! Quá khuyếch đại không tốt đâu!
- Ha ha! Trong đó có một nửa nhân số là phụ binh, chuyên môn phụ trách các chuyện vụn vặt phục vụ bộ đội tác chiến. Bộ đội tác chiến thực sự còn chưa đủ một liên đội nữa.
Khang Tư giải thích.
- A? Chuyên môn phụ trách chuyện vụn vặt hằng ngày cho bộ đội tác chiến? Như vậy bộ đội tác chiến không đụng chạm tới việc gì khác, chẳng phải có thể dồn sức làm chiến binh chuyên chiến đấu sao? Đại nhân! Điều này có thể phát triển mở rộng ở thành Thanh Nguyệt đấy.
Uy Kiệt vội đề nghị.
- Chiến binh? Phụ binh? Khà khà! Thật đúng là cách gọi thích hợp.
Khang Tư gật gật đầu nói tiếp:
- Ừ! Ngươi mau truyền phương cách này về thành Thanh Nguyệt, để cho bọn họ sửa đổi lại đi.
- Đại nhân! Chúng ta không có đồng phục thống nhất, có cần yêu cầu bộ chỉ huy liên đội cấp phát hay không? Hơn nữa có một số đồ dùng cá nhân cũng cần phải mua sắm một lượng lớn đấy.
Tương Văn vốn bẩm sinh luôn chú ý tới những vấn đề tinh tế này.
- Ừ! Còn phải thêm trang bị vũ khí, tất cả những vật tư này đều yêu cầu bộ chỉ huy liên đội cấp phát đi.
Khang Tư gật đầu nói.
Có điều khi bộ chỉ huy liên đội đưa ra đáp án lại khiến đám người Khang Tư sửng sờ: "Không có vũ khí, đội phòng vệ không phải là bộ đội chính quy, bộ chỉ huy liên đội không có khả năng phụ trách cung ứng vũ khí, tất cả do trưởng quan của đội tự mình giải quyết. Tuy nhiên vấn đề này dặc biệt nhắc nhở: không có giấy chứng nhận cho phép của Quân bộ, mua sắm vũ khí ngoài danh ngạch thân vệ là vi phạm pháp luật."
Quân phục? Cũng cùng một lý do như trên, hơn nữa lúc yêu cầu Khang Tư tự mình giải quyết còn đặc biệt đưa ra một điều khoản: không được cùng một kiểu dáng với quân phục. Đến nỗi các thứ vật dụng khác cũng như vậy. Thật ra chỉ là một câu nói: Bộ chỉ huy liên đội chỉ cấp cho biên chế, ngoài ra tự mình giải quyết.
Khang Tư còn đang sửng sờ, Tương Văn ngay lập tức đã tìm được biện pháp giải quyết: Chính mình không thể mua, nhưng tư nhân có thể! Phải biết rằng pháp luật đế quốc không cấm tư nhân không được tàng trữ vũ khí, như vậy cứ để tráng đinh tự mình tìm thợ rèn đúc binh khí theo cùng một dạng, coi như là tự mình mang theo binh khí tham gia quân ngũ.
Trang phục? Chuyện này càng đơn giản, tìm tiệm may mặc đặt may mấy ngàn bộ quần áo cùng kiểu dáng, cùng màu sắc là được rồi. Còn các thứ đồ vật khác thì chỉ có thể tìm mua trên đường phố.
Ở thời điểm Khang Tư đi tửu lâu dự tiệc, các thợ thủ công được mời đến trả lương cao đã đốt đèn tranh thủ làm đêm, làm suốt đêm không nghỉ. Kỳ thật bọn họ làm cũng không nhiều, chỉ trám vách tường quét vôi một chút, sửa chữa lại sàn nhà cho bằng phẳng, lắp đặt thêm mấy cửa sổ, tăng thêm mấy tấm phản gỗ.
Công tác đơn giản như vậy, cũng nhờ có sẵn từ trước nhiều phòng óc của đám tôi tớ Phủ quận trưởng, hơn nữa mỗi căn phòng đều rất rộng rãi, chỉ là cửa sổ cũ nát, vách tường loang lỗ mà thôi. Sửa chữa xong tăng thêm mấy phản gỗ, chỉ yêu cầu có thể đủ cho năm nghìn người ở lại. Đương nhiên, cứ như vậy phòng ốc liền chật hẹp hơn trước đây nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...