Đốc Chủ Có Bệnh


Từ con phố tối đen truyền tới vài tiếng chiêng , sau đó là phu canh hô to: "Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!"
Hạ Hầu Liễm cùng một đám phiên tử mai phục hai bên đường, hắn dựa lưng vào cây cột, nấp mình sau nó, trái phải đều là các phiên tử giống như hắn, tay trái cầm nhạn linh đao, cố gắng điều chỉnh hơi thở khẽ nhất.

Duệ rải màu đen hòa làm một với bóng tối, chỉ có đường thêu trên ngực và lưng màu vàng sậm chảy xuôi rực rỡ, lóe lên tia dử tợn.
Hôm nay là ngày thứ ba hắn trở thành kiền sự ở Thần Tự Khỏa Đông Hán, phụng mệnh mai phục trước phố, lùng bắt tàn dư Ngụy đảng Lý Hiển đang chạy trốn.

Hắn nắm chặt tay, vết sẹo căng lên, hơi tê tê ngưa ngứa.
Hắn ở nhà nghỉ ngơi nửa tháng, răng thiếu trong miệng cũng được bổ sung lại.

Vốn không tính làm gì, dù sao thiếu ở bên trong, trừ khi ăn cơm thịt bị dắt vào thì cũng không trở ngại, nhưng Thẩm Quyết nhất định đè đầu hắn ra để cho người ta bồi thêm vào, lại còn dùng hẳn ngà voi.

Thôi kệ, nợ chồng chất, dù sao thiếu Thẩm Quyết đâu chỉ có một ít, cũng chẳng phải chỉ có lần này.

Hắn còn hỏi Thẩm Quyết tung tích Đường Thập Thất, Thẩm Quyết nói chưa từng thấy qua người này, có lẽ đã chạy được.

Hạ Hầu Liễm thay Đường Thập Thất toát mồ hôi, ban đầu thấy mấy đồ đạc trong hang ổ đều ở chỗ Thẩm Quyết còn tưởng rằng tiểu tử kia lành ít dữ nhiều, thật may đã bỏ trốn.

Thẩm Quyết liền đem hết đao thương gậy gộc xiêm áo chuyển trả về nhà hắn, nói ban đầu là sợ bị người ta đánh cắp, thay mặt giữ.

Mặc dù không biết tại sao Thẩm Quyết cảm thấy sẽ có người muốn trộm mấy đồ rẻ rách này của hắn, cả hãn cân tử cùng tiết khố.
Hắn vẫn dùng tên Hạ Hầu Liễm, thiên hạ người cùng tên nhiều không đếm xuể, dung mạo hắn đã thay đổi, không sợ có người nói hắn là thích khách Già Lam.

Một ít thân tín dưới tay Thẩm Quyết hẳn là đoán được thân phận của hắn, bất quá bọn họ rất nhiều người cũng không trong sạch.

Hơn nửa thân thích của Thẩm Quyết đều xuất thân giang hồ, có người làm cướp đường, có người làm buôn lậu, thậm chí còn có hải tặc, giờ đây có thể sống yên phận, đều là do Thẩm Quyết giúp họ tẩy trắng.

Trong mắt họ, Hạ Hầu Liễm cũng là nhân tài như vậy được Thẩm Quyết thu nạp về.
Xa xa cuối đường vang lên tiếng xe ngựa, phiên tử đứng đối diện Hạ Hầu Liễm Từ Nhã Ngu huýt ra mấy tiếng chim hót, tất cả phiên tử lập tức cảnh giác, tay phải nắm lấy cán đao, dán lên cột, ánh mắt nhìn về bóng tối.
Từ Nhã Ngu là người đứng đầu Thần Tự Khỏa, lần trước giả trang Phúc vương chính là hắn, nghe nói trước kia lăn lộn trong gánh hát.

Gương mặt vui vẻ đã thu lại ý cười, khóe mắt chân mày đều lạnh lùng sát ý.
Hai chiếc xe ngựa một trước một sau chạy qua, rất nhanh tiến vào tiền môn.

Đám phiên nối đuôi ra, cung tên để ngang trên tay, chặn lại xe ngựa đang chạy, Từ Nhã Ngu rút thẻ ngà, nghiêm nghị quát lên: "Đông Hán bắt người, ngồi ở bên trong, mau xuống để kiểm tra!"
Xe ngựa không động tĩnh, tựa như đã chết.

Giữa màn đêm trống rỗng, chỉ có thể nghe tiếng hô hấp của phiên tử.


Bọn họ ngạc nhiên phát hiện, trên hai chiếc xe ngựa đều không có phu xe.

Xe ngựa im lìm ngừng ở giữa đường, phảng phất như chuyến xe tang từ âm phủ chạy qua.
"Nhắc lại lần nữa, người ở bên trong, xuống!"
Vừa dứt lời, trong không khí bỗng nhiên vang lên tiếng sắc bén rất nhỏ, Hạ Hầu Liễm giật giật chân mày, đẩy Từ Nhã Ngu, nhanh chóng rút đao.

Ánh đao như thủy ngân vừa tản ra, hai mũi tên ngắn màu đen liền đụng lên thân đao, lóe thành hai tia sáng bạc tung tóe.
Từ Nhã Ngu gào thét: "Bắn tên! Bắn!"
Tên bắn xuyên bóng đêm, gào thét lao qua rèm cửa xe ngựa, nhưng mà chỉ nghe được vài tiếng rên, sau đó tiếng thở im bặt, tựa như tan vào hư không.

Phiên tử thu hồi cung tên, rút đao khỏi vỏ, lưỡi nhạn linh đao trong suốt lấp lánh rực rỡ.
Hạ Hầu Liễm nhảy lên xe, vung đao chém liên tục, rèm xe nát vụn bay tứ tung, rơi xuống mặt đất, lộ ra buồng xe phía sau trống rỗng không người! Hạ Hầu Liễm ý thức được có gì không đúng, nhưng đã không kịp! Giống như có thứ gì đo lạnh như băng đâm sau sống lưng, theo trực giác thích khách hắn vội ngẩng đầu, tiếp lấy một đạo hồ quang rớt xuống, mà dưới chân đồng thời truyền tới âm thanh làm người ta ê răng, một lưỡi đao đâm thủng tấm ván dưới chân, ép tới gần hắn!
Trên dưới bị tấn công!
Hạ Hầu Liễm lăn một vòng, vào buồng xe, vạt áo bị lưỡi đao bên dưới chém rách.

Hạ Hầu Liễm không dừng lại, trực tiếp đánh về phía lưng xe, lưỡi đao xông lên, theo phía hắn nhào tới chém thủng vách ngăn.

Hắn nghe tiếng đao đâm vào máu thịt, có máu tươi đỏ thẫm từ rãnh đao chảy xuống, kim loại hòa vào máu, vàng đỏ xen lẫn, có một loại mỹ cảm dữ tợn.

Hắn lần nữa va vào vách ngăn, ván gỗ ầm ầm sụp đổ.

Tấm ván rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy, dưới đáy còn nằm một hắc y nhân.
Những đao khách này mai phục sau lưng và dưới đáy xe, giống như con nhện bám lên.

Hạ Hầu Liễm rống to: "Chú ý trên dưới!"
Phiên tử vây quanh xe ngựa, ném ra thiết trảo.

Thiết trảo gắt gao bám chặt bốn phía, hai bên phiên tử đồng thời phát lực, toàn bộ phần bao quanh xe sụp đổ, mạt gỗ tung tóe, từ nóc xe có một bóng người rơi xuống, hai tay cầm hai trường đao hẹp dài bụi bặm lẫm liệt như sương.

Nam nhân dưới gầm xe cũng leo lên, bọn họ lưng tựa lưng.

Phiên tử nhào tới, chỉ một thoáng, đao cùng đao trên va chạm, ánh lửa tung tóe như mưa.
Hạ Hầu Liễm đi tới chiếc xe ngựa thứ hai, dùng sống đao gõ lên xe, nói: "Xuống."
Một cánh tay vén màn xe lên, trong bóng tối hiện ra một người đàn ông gò má gầy gò, sau lưng còn có một phụ nhân cùng hai đứa bé, một nam một nữ, khoảng chừng mười tuổi.
Lý Hiển nhìn Hạ Hầu Liễm, môi run rẩy, nói: "Thủ đoạn của Thẩm Quyết ngươi ta đều biết, để ta một con đường sống, ta đem tất cả tài sản cho ngươi."
"Không được." Hạ Hầu Liễm tiếp tục dùng sống đao gõ gõ, thanh âm cốc cốc như đang đòi mạng, "Xuống."
"Ngươi là một hảo nam nhi, sao cam tâm làm tay sai cho Thẩm Quyết!"
Hạ Hầu Liễm khinh thường cười một tiếng, "Nào so bằng con chó rớt nước của Ngụy Đức.


Hơn nữa, " hắn liếm liếm môi, lại nói, "Đốc chủ nhà ta tuấn mỹ, đừng nói làm chó, dù cho làm bùn dưới chân hắn, lão tử cũng cam lòng!"
"Ngươi!" Ánh mắt Lý Hiển dần dần âm trầm, "Vậy cũng chỉ đành...!đắc tội!"
Ánh đao sáng như tuyết bạo khởi, Lý Hiển từ buồng xe nhảy ra, lưỡi đao dài ba thước đánh xuống trời long đất nở.

Hạ Hầu Liễm trở tay cầm đao, vạch qua đao đối phương, ánh đao thê lương phản chiếu trong mắt Lý Hiển, khiến hắn theo bản năng nhắm mắt lại.

Hạ Hầu Liễm nhấc chân đạp một cái, Lý Hiển thụt lùi ngã vào thùng xe, sau lưng đau nhức.

Hạ Hầu Liễm xoay thân đao, dùng sống đao bổ về phía cổ Lý Hiển, định đem hắn đánh ngất xỉu.
Lý Hiển cho là Hạ Hầu Liễm muốn giết hắn, hoảng sợ trợn to hai mắt, tay trái kéo một cái, đem đứa bé gái trong buồng xe lôi xuống, ngăn cản trước người.

Hạ Hầu Liễm hiển nhiên không ngờ tới hành động này của hắn, khó khăn lắm mới dừng lại kịp trước khi sống đao chém xuống đứa trẻ.

Lý Hiển cắn răng một cái, đem đứa bé đẩy về phía Hạ Hầu liễm, Hạ Hầu Liễm ôm lấy nó, mà lưỡi đao Lý Hiển cũng lao tới theo.
Hắn định một đao đem cả nữ hài tử của mình cùng Hạ Hầu Liễm xuyên chung một nhát!
Lưỡi đao kình phong đập tới, trên mặt đường như muốn kết một tầng sương mong mỏng.

Đứa bé vừa vặn đè trên tay phải Hạ Hầu Liễm, hắn không cách nào vung đao! Dưới tình thế cấp bách, tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, Hạ Hầu Liễm không kịp suy tư nữa, theo bản năng ôm lấy đứa bé xoay người, dùng bả vai đỡ lấy nhát chém.
Bả vai dựng lên một tầng gai người, hắn nhắm hai mắt chờ đợi lưỡi đao kia bổ xuống, nhưng mà, không như dự đoán nhát chém kia không thành công, Hạ Hầu Liễm mở mắt ra, nhìn thấy Thẩm Quyết đứng bên cạnh giơ Tĩnh Thiết, Hạ Hầu Liễm theo lưỡi đao đen nhánh nhìn sang, mũi đao lướt qua ngực Lý Hiển, huyết dịch nhỏ tong tong xuống đất.
Lý Hiển kinh ngạc nhìn Tĩnh Thiết, đao trong tay choang một tiếng rơi xuống đất.
Đứa bé gái Hạ Hầu Liễm ôm trong ngực oa oa khóc, dúi đầu vào vạt áo Hạ Hầu Liễm.
Thẩm Quyết âm u nhìn chằm chằm nó, đám phiên tử đã đem hiện trường dọn dẹp sạch sẽ, chạy tới bái kiến Thẩm Quyết.

Thẩm Quyết cười lạnh, nói: "Gia gia thuận đường đi ngang qua, tới xem các ngươi hành sự như thế nào.

Kết quả thật là làm gia gia mở mắt, bắt một tên Lý Hiển, còn mất nửa ngày như vậy!" Y chuyển mắt tới, thấy đứa con nít kia vẫn còn dựa vào trong lòng Hạ Hầu Liễm khóc thút thít, sắc mặt y thoáng chốc trở nên dữ tợn, "Hạ Hầu liễm, ngươi còn ôm ni tử kia làm gì, không nỡ ném đi sao!"
Hạ Hầu Liễm: "..."
Hạ Hầu Liễm đem nữ hài tử  ôm trả lại cho phụ nhân kia, ai ngờ phụ nhân đẩy nó một cái, đứa bé ngã ra đất, đầu trầy trụa một mảng.
"Cần ngươi có ích gì! Đến người cũng không ngăn nổi! Lần này tốt lắm, cha ngươi chết rồi! Xong đời, chúng ta đều xong đời!" Phụ nhân đập tay dậm chân mắng mỏ, đứa bé ngồi trên đất ô ô khóc.
Hạ Hầu Liễm vội đỡ nó dậy, vừa xem vết thương của nó, vừa quát lên với phụ nhân: "Ngươi có bệnh sao! Ngươi là mẹ nó lại để nữ hài tử của mình ra cản đao! ?"
"Nó không phải con ta! Nó là tiểu tiện nhân do cái loại tiện nhân sinh ra! Tiểu tiện nhân! Khắc chết mẫu thân mình không tính, còn hại chết phụ thân!" Phụ nhân như phát điên, hồ ngôn loạn ngữ mắng chửi.

Thẩm Quyết nghe đến đau tai, kêu phiên tử đem đi, nam hài tử lảo đảo đi theo, không ngừng khóc gọi mẹ.

Tiếng kêu khóc xa dần, cách một bóng đêm mênh mông truyền tới, nghe giống như quỷ hồn than vãn.
Hạ Hầu Liễm đem hài tử đặt trên bậc thang bên đường, lấy khăn quấn lên vết thương trên trán nó, hỏi nó tên gì.


Đứa trẻ không chịu đáp, vẫn khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn  chừng bàn tay khóc đến đỏ bừng.

Hạ Hầu Liễm không có cách nào, nghiêng đầu nhìn giữa đường, đám phiên tử vẫn đang thu thập tàn cuộc, đem thi thể mang đi, xe ngựa cũng kéo mất.

Từ Nhã Ngu chỉ nữ oa oa hỏi Thẩm Quyết mấy câu, Thẩm Quyết phiền phức trả lời cho xong, Từ Nhã Ngu liền đi.

Người dần dần tan hết, đứa bé khóc mệt, cúi đầu im lặng không lên tiếng, hỏi gì vẫn không nói.
"Cũng xong xuôi rồi, nhanh chóng đưa đến Đại Lý Tự đi, cho nó ở cùng chỗ với mẹ cả của nó." Thẩm Quyết đi tới , nói.
"Ta nghe nói phạm quan nữ cho vào giáo phường ti, đứa nhỏ vẫn nhỏ như vậy, cũng phải đến chỗ đó?" Hạ Hầu Liễm hỏi.
"Nếu không thì sao ? Ngươi nuôi nó?" Thẩm Quyết lạnh lùng hỏi.
Hạ Hầu Liễm đứng lên, lấy cùi chỏ đâm đâm Thẩm Quyết, "Thiếu gia, ngài ra tay giúp đỡ đi mà.

Lời ngài nói mới có tác dụng, còn ai dám phất ý ngài sao? Đứa nhỏ này thật đáng thương, xin rủ lòng thương xót."
Thẩm Quyết nhìn đứa bé kia, khuôn mặt khóc mếu đến nhăn nhó, trông mà hại mắt.

Thẩm Quyết mặt không vui, nói: "Cũng không phải là khuê nữ của ta, ta thương xót cái gì?"
Hạ Hầu Liễm mặt dày đáp: "Thiếu gia, coi như ta cầu xin ngài! Ngài thương thương ta đi.

Liều sống liều chết mới cứu được nó, rồi đưa vào giáo phường ti, không phải phí công sao?"
Hạ Hầu Liễm nói một tràng, Thẩm Quyết chỉ nghe mấy chữ "thương thương ta".

Vốn là người của y, y không thương thì ai thương? Lòng Thẩm Quyết mềm nhũn, muốn đáp ứng, lại sợ Hạ Hầu Liễm thiện tâm tràn lan, nhìn thấy con mèo con chó bên đường đều tùy tiện tìm y cứu trợ.

Liền lạnh mặt nói: "Chỉ một lần này, lần sau không được phá lệ.

Ngụy đảng dính líu rất rộng, mỗi ngày đều có người bị đưa vào giáo phường ti, ngươi cũng đừng kêu ta ra cứu hết, Đông Hán không phải cái miếu, ta cũng không phải Bồ tát, không ai quyên hương khói cho ta."
"Ta biết, " Hạ Hầu Liễm đáp, "Ta cũng không phải Bồ tát, có thể giúp thì giúp một chút, không thể thì thôi." Hắn cười một tiếng, lại nói, "Bất quá, chúng ta đem nó về đâu thì tốt? Ta  không có con cái, nhà ta không có ai khác có thể chăm sóc, vậy phải làm sao bây giờ?"
Thẩm Quyết gọi tới một đầy tớ, kêu hắn bế đứa bé."Để Liên Hương trông nom đi.

Ngày mai trung thu, Liên Hương gọi ngươi tới cùng dùng cơm.

Trong cung bày yến, ta nói không chừng sẽ không về được, các ngươi không cần chờ."
Xe ngựa Thẩm Quyết dần xa, Hạ Hầu Liễm ôm nhạn linh đao, chậm rãi về nhà.
——————————————
Từ Thọ cung.
Thái hậu ngồi trước gương đồng, ngón tay phe phẩy búi tóc trên đầu.

Chu Hạ mở tráp, Thái hậu chọn một chiếc trâm vàng hồ điệp khảm hoa, Chu Hạ nhấc lên, vừa từ từ cắm vài búi tóc, vừa nói: "Bài vở của vạn tuế gia vừa đưa tới, nương nương có xem một chút?"
Thái hậu đưa tay đặt lên tay Chu Hạ, chậm rãi nói: "Vậy thì xem một chút."
Đi tới ngoại phòng, giấy mực của tiểu hoàng đế đều đã bày trên bàn.

Thái hậu ngồi vào chỗ của mình, nhìn một chút.

Không nhìn đến thì thôi, càng xem càng tức giận.


Chữ như chó bò, kinh nghĩa Mạnh tử học lâu như vậy, viết ra thứ văn chương vẫn là chó má không thông.

Thái hậu giận đến vỗ bàn, sai người: "Đem gọi Hoàng thượng đến đây, ai gia có lời muốn hỏi!"
Chu Hạ khuyên nàng bình tĩnh, phái người đi ra ngoài không bao lâu, lại trở lại, nói: "Vạn tuế ở báo phòng đang chơi cao hứng, nói nương nương có chuyện gì thì sai thuộc hạ chuyển lời, không cần ngài phải tới trực tiếp."
Thái hậu giận đến hai mắt biến đen, giọng căm hận nói: "Đây là muốn làm phản! Ngay cả lời của mẫu thân mà cũng không nghe! Ai đang bồi nó ở báo phòng!"
Bên dưới có người khẽ đáp: "Là tiểu Thẩm công công, còn có Giang công công bọn họ.

Lúc nô tỳ tới, tiểu Thẩm công công đang làm ngựa cho bệ hạ cưỡi."
" Được lắm ! Lại là đám người dưới tay Thẩm Quyết!" Thái hậu nắm chặt tay, móng tay đâm xuống, rỉ máu.
Chu Hạ vội đem đám người xung quanh đuổi ra ngoài, một mặt chạy tới gỡ tay Thái hậu, không ngừng khuyên nhủ: "Nương nương chớ tức giận, giận quá hại thân thế! Thẩm Vấn Hành đám người đáng chết kia, dụ dỗ bệ hạ không chịu học hành! Cả ngày không phải ở báo phòng thì chính là ở cưa gỗ ở Càn thanh cung! Thẩm công công nhiều chuyện, bên ngoài quản chuyện Đông Hán, bên trong lại phải xử lý nội vụ, không có thời gian thu thập bọn chúng, bọn chúng liền tạo phản a! Nương nương chớ giận, chuyện này để nô tỳ báo với Thẩm công công!"
Thái hậu thật vất vả thuận khí, giang bàn tay ra, máu đã đầm đìa, Chu Hạ đau lòng chảy nước mắt, vội vàng đi tìm thuốc trị thương.

Chu Hạ ngồi giúp nàng bôi thuốc, Thái hậu cúi đầu nhìn búi tóc đen bóng của nàng, tóc trải về sau, lộ ra vầng trán đầy đặn, nhan sắc cũng khá, làm sao không giữ được lòng Thẩm Quyết chứ ? Năm đó nàng phí hết tâm tư đem Chu Hạ kín đáo giao cho Thẩm Quyết, chính là vì lúc này.

Nghĩ lại thấy đám nam nhân đều bạc bẽo, nhất là cái kẻ đũng quần thiếu một khối Thẩm Quyết, lại càng không niệm nam nữ tình trường.
"Ngươi cùng Thẩm Quyết, vẫn là như cũ?" Thái hậu hỏi.
Chu Hạ đỏ mặt, cúi đầu nói: "Mấy ngày trước Thẩm Vấn Hành có tặng phấn tới.

Nghe nói là Đông xưởng lấy được từ Cao Ly, còn lấy một cái tên rất đẹp, gọi là 'Nhất phẩm xuân'.

Hôm đó đúng lúc nô tỳ có chuyện, tối muộn mới trở về, Thẩm Vấn Hành đợi cả nửa ngày, nói Thẩm công công phân phó hắn phải đích thân giao cho nô tỳ."
Thái hậu nhướn mi, hỏi: "Ồ? Trước đây sao không thấy hắn có tâm như vậy?"
Chu Hạ từ từ cất thuốc trị thương đi, nói: "Nương nương, ngài quên, trước đây Thẩm công công vẫn dưới tay Ngụy gian, sao có thể ngông cuồng như vậy? Thật ra thì vẫn luôn để tâm, lúc không có ai đưa nô tỳ trâm cài với khăn tay, lúc gặp gỡ cũng có nói vài câu bóng gió.

Có một lần còn hỏi thăm bệnh đau dạ dày của nô tỳ, nô tỳ còn thấy lạ, sao y lại biết nô tỳ có bệnh này? Kết quả người đoán xem y nói thế nào? Y nói hôm trước không thấy nô tỳ phụng bồi bên người, cảm thấy không đúng, sai kẻ dưới đi hỏi, mới biết nô tỳ bị bệnh."
Thái hậu trong lòng thầm vui mừng, đâm đâm bả vai Chu Hạ, nói: "Ngươi tiểu nha đầu, lại còn gạt ai gia.

Ai gia còn tưởng rằng hai ngươi căn bản không có gì!"
Chu Hạ giận Thái hậu một cái, né người qua, nói: "Cái này bảo nô tỳ phải nói thế nào! Chẳng lẽ còn chạy đến bên cạnh người, khoe hôm qua Thẩm công công tặng khăn tay, hôm nay Thẩm công công tặng trâm vàng sao! Mắc cỡ chết!"
Thái hậu thong dong cười.

Quả nhiên, tình yêu là vực sâu không đáy, ai có thể chạy thoát? Thái giám cũng vậy thôi.

Thái hậu dùng khăn lau khóe mắt, làm ra một bộ sầu khổ, nói: "Ai, ngươi bên ai gia nhiều năm như vậy, có thể gả cho lang quân như ý, ai gia trong lòng vui mừng! Nhưng cái tên Thẩm Quyết này, quả thực không phải người dễ đoán.

Ngươi xem xem, bệ hạ cả ngày chỉ biết ham chơi, còn trễ nải học hành, hắn là muốn đem hài tử của ai gia nuôi phế a!"
Chu Hạ đổi sắc, vội nói: "Nương nương, người hiểu lầm y.

Vậy nô tỳ đem y gọi tới, người hỏi cho ra lẽ! Nếu y làm không tốt, người liền phạt y!"
Thái hậu lắc đầu, kéo tay Chu Hạ đặt vào lòng bàn tay mình, nói: "Ai gia biết ngươi một lòng vì ta, ai gia cũng không muốn cùng Thẩm Quyết ầm ĩ, tính đến hôm nay, chỉ có lấy đi vị trí của Thẩm Quyết, khiến hắn ngã đài, mới có thể khiến cái đám kia cách xa vạn tuế, vạn tuế mới có thể dụng công! Ngươi cũng chớ gấp, lấy đi vị thế của hắn, cũng không phải sẽ đối xử bạc bẽo.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui