Hạ Hầu Liễm lôi kéo nửa ngày, Chu Thuận Tử mới phun hết ra toàn bộ.
Chu Thuận Tử là một tiếu thiếu gia tài chủ ở nông thôn, vốn tới kinh tham gia khoa cử, thi bốn năm vẫn cứ đến chót bảng vàng cũng không thấy tên.
Nhàn rỗi không chuyện gì làm, nghe mấy người trong quán trà tán dóc chuyện vớ vẩn, nói gì một khi tiến vào Đông Hán, hai năm liền có thể trở thành đại lão gia có người dâng nước rót trà, đi đường quát to thông đạo.
Hắn cắn răng một cái hạ quyết tâm, ghi danh lên sổ, làm một trong những yêm cẩu người người sợ hãi.
Sự thật chứng minh, hắn bị gạt, một năm rưỡi qua, thăng thiên bóng dáng cũng không có thấy, vẫn làm tiểu kiền sự vô công rồi nghề, chỉ tốt hơn hai từ côn đồ lưu manh một chút.
Để ngóc được đầu lên, hắn tiêu một số tiền lớn kéo đường dây đến thẳng bên Ngụy Đức, dựa vào khả năng khôn vặt khi còn bé để thể hiện bản thân trước mặt lão Ngụy.
Vừa vặn Yên Tiểu Bắc cũng ở bên cạnh, Yên Tiểu Bắc là cán sự bên dưới Đông Hán Mão Tự Khỏa, nhà mở tiệm thuốc.
Chu Thuận Tử thì chịu sự quản lý của Sửu Tự Khỏa, hai người thường xuyên chạm mặt, cũng không nói năng gì với nhau, chỉ nghe nói đao pháp của Yên Tiểu Bắc rất khá, mỗi lần nha môn tổ chức tỷ thí võ thuật cũng đều đạt được một phần giải.
Hai người quỳ xuống trong nha môn cầu Ngụy Đức ban cho một phần việc, mí mắt Ngụy Đức chớp một cái, dùng nắp tách trà phất mấy lá trà, nói: " Được, biết Thẩm Quyết chứ? Đi, đem đầu của hắn tới cho gia gia."
Đầu Thẩm Quyết không cầm về được, mà đầu mình thiếu chút nữa rơi.
Nghĩ đến ngày ám sát đó, Chu Thuận Tử đến bây giờ trong lòng còn sợ hãi.
Chu Thuận Tử không ngừng nhấn mạnh đao pháp Thẩm Quyết biến ảo khó lường như thế nào, chính hắn không tính đi, nhưng ngay cả Yên Tiểu Bắc dưới tay Thẩm Quyết cũng không đánh được qua năm chiêu.
Hai người tè ra quần mà chạy, thật may tùy tùng Thẩm Quyết đã ra về hết, y một thân một mình, không đuổi theo.
Thẩm Quyết là một thiên tài đao thuật, Hạ Hầu Liễm từ nhỏ cũng biết.
Hắn không nói nửa lời, hai người liền tách ra ở Vân Tiên Lầu.
Chu Thuận Tử về nhà thu thập hành lý, Hạ Hầu Liễm thừa cơ giúp A Sồ đem thi thể Yên Tiểu Bắc đi xử lý, sau đó chạy đến cửa thành gặp Chu Thuận Tử, ngựa chiến tốc hành dọc theo quan đạo hướng về Gia Định.
Sáng sớm lên đường, qua ba trạm dịch, đổi ba lần ngựa, chạy tới đêm tối, vừa vặn đến trạm dịch thập lý thôn.
Dẫu sao chỉ là một dịch trạm ở ngoại ô, không lớn, một gian phòng chính, một gian hậu sảnh, trái phải khoảng năm gian phòng, phía sau dựng tầm mười chuồng ngựa.
Nhìn ra ngoài là màn đêm đen đặc, chỉ có hai ngọn đèn đỏ treo trước hồng môn, phát ra ánh sáng yếu ớt.
Đi về phía trước mười mấy trượng mới có thể nhìn thấy nhà của người khác.
Vào trong phòng, có bày mấy chiếc bàn sơn đen dầu mỡ, bên trên để một ngọn đèn dầu nho nhỏ, mấy con côn trùng nhỏ bay qua bay lại đụng vào, liền bị đốt thành tro.
Dịch trạm này trừ hai người bọn họ giống như không còn ai khác, bọn họ ăn no cơm, trở về phòng mình ngủ.
Cưỡi ngựa một ngày đường, quả thực quá mệt mỏi, Chu Thuận Tử đã sớm không chịu nổi.
Nhưng Hạ Hầu Liễm lại không ngủ được, hắn đốt đèn, đem phong thư Ngụy Đức giao phó cho bọn họ đi đón Phúc vương lật đi lật lại hồi lâu.
Vì bảo mật phong thư không hề kí tên, dùng nến phong kín, bên trong ước chừng chỉ có một tờ giấy, cầm trong tay nhẹ bẫng.
Hắn cảm thấy chuyện này có gì không đúng.
Phúc vương là Đại điện hạ, nghe nói là một tên mập thọt chân, đã sớm phong vương, nhưng một mực trì hoãn không chịu đi sang quản vùng thuộc địa, sau quả thực không thể kéo dài thêm nữa, cả triều văn võ bá quan đều mắng hắn, mới bái biệt lão hoàng đế lão hoàng hậu, đi thái ấp.
Còn có một nhị điện hạ, mới mười tuổi, vẫn còn là tên nhóc chạy chân đất trèo lên trèo xuống trong hoàng cung.
Lão hoàng đế sắp chết thẳng cẳng, Ngụy Đức muốn lợi dụng thời cơ, nghênh Phúc vương hồi kinh, nhưng sao có thể giao cho hai con kiến hôi giẵm một cái là bẹp như bọn họ đi tiếp ứng, dù gì cũng phải phái mấy vị quan nhi có chút phẩm cấp đi chứ.
Hạ Hầu Liễm ở dưới đèn suy nghĩ một chút, quyết định ngày mai liền chạy trốn thoát thân, đi Nam Kinh tìm Thẩm Quyết.
Bên ngoài nổi một trận gió lớn, thổi tung cửa sổ, trạm dịch ở chỗ cao, rừng cây trên sườn núi bị gió thổi làm thành từng đợt sóng cuồn cuộn, lá cây rơi rào rào.
Trăng sáng như lòng đỏ trứng gà bị mây đen che đi một nửa, một lát sau, cả vầng trăng đều bị che khuất.
Hạ Hầu Liễm dựa trán bên song cửa, nhìn màn đêm tối đen.
Hắn cùng Thẩm Quyết đã nhiều năm không gặp như vậy, giao tình trong dĩ vãng đã sớm phai nhạt.
Vốn quan hệ gần gũi đến mức có thể mặc chung cái quần, bây giờ thành cừu nhân.
Hạ Hầu Liễm trong lòng ngũ vị tạp trần, không biết đến được Kim Lăng, phải làm sao gặp Thẩm Quyết.
Thôi đi, nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Hạ Hầu Liễm lên giường ngủ.
Đang lúc mơ hồ, dưới lầu một mảnh huyên náo, cầu thang bên ngoài bị đạp cót két vang dội, xen lẫn tiếng nam nhân hò hét, khoen giáp kim loại va vào nhau liểng xiểng.
Tiếng bước chân dừng trước cửa, sau đó cửa bị một lực mạnh đá văng ra, rầm một tiếng, một đạo roi quất xuống như kình phong.
Hạ Hầu Liễm giật mình, từ trên giường bò dậy, nhưng vẫn tránh không kịp, trên lưng bị roi quét một đường, đau rát.
Hạ Hầu Liễm từ trên giường ngã xuống, lăn một vòng, cái roi dài đuổi ngay sát sau lưng.
Hạ Hầu Liễm nhặt lên một cái ghế tròn, ngăn một đường roi, nước sơn trên ghế liền bị tróc một tầng.
Hạ Hầu Liễm nhân lúc roi vừa thu lại, tay túm lấy một băng ghế vung mạnh, băng ghế nện lên trán người nọ, Hạ Hầu Liễm lại nhặt một cái ghế con, đem người nọ chặn bên tường.
Sau lưng có ánh đao loáng thoáng, Hạ Hầu Liễm quay đầu, nhìn thấy một đám Cẩm y vệ rút đao khỏi vỏ, mũi đao hướng về phía Hạ Hầu Liễm, họa tiết con cá bay trên phi ngư phục đẹp đẽ lại dữ tợn.
Không lẽ chuyện của Yên Tiểu Bắc đã bị bại lộ, cẩm y vệ tới bắt hắn? Hạ Hầu Liễm chau mày.
"Buông tay." Người cầm roi chỉ chỉ cái ghế trước mặt, rồi sờ lên trán một cái, hít vào một hớp khí lạnh, "Dám đánh ông nội ngươi, không muốn sống nữa?"
"Hiểu lầm! Đều là hiểu lầm!" Chu Thuận Tử từ bên ngoài chạy vào, duệ rải trên người còn chưa mặc tử tế, "Ai dô, sao lại đánh ra như này!" Chu Thuận Tử kéo Hạ Hầu Liễm ra, lấy khăn tay chấm lên trán người kia, "Ngươi xem vị huynh đệ của ta, không hiểu chuyện! Đụng phải Cao tổng kỳ, mong rằng ngài đại nhân đại lượng, tha hắn lần này!"
"Ngươi là ai?" Cao tổng kỳ không có hảo ý nhìn Hạ Hầu Liễm, "Mau xưng tên, lão gia phải xem xem, ai con mẹ nó có bản lãnh như vậy, dám đập ông nội ngươi."
"Thế ngươi là ai?" Hạ Hầu Liễm nhướng mày, "Lão tử đang ngủ ngon giấc chỗ này, ngươi chẳng phân biệt được thanh hồng tạo bạch liền vọt vào đánh người.
Thế nào?" Hạ Hầu Liễm quét nhìn một vòng Cẩm y vệ đứng trong phòng, "Cậy đông hiếp yếu?"
Chu Thuận Tử chọc chọc Hạ Hầu Liễm, dùng sức nháy mắt với hắn.
Cao Tổng Kỳ lấy ra thẻ ngà, "Đại gia ta là Cẩm y vệ tổng kỳ Cao Thịnh.
Cẩm y vệ nam trấn phủ là cha nuôi ta, Ngụy Đức ngụy lão Công Công là ông nuôi ta.
Ngươi con mẹ nó là cái thá gì, dám ở nơi này mà cùng ta ẩu tả?"
"Không dám không dám, hắn đầu óc ngu si, không uyển chuyển, xin ngài chớ trách!" Chu Thuận Tử cẩn thận đáp.
Đầu năm nay, văn võ bá quan thi nhau làm nhi tử cho Ngụy Đức, có vài người nặn không ra được cái danh con nuôi, liền nhận con nuôi của Ngụy Đức làm cha, cam nguyện làm một tôn tử.
Bất quá mấy năm công phu, hiếu tử hiền tôn của Ngụy Đức khắp nơi nở hoa, có thể đếm đến mười tám thế hệ, thành hiện tượng lạ có một không hai thập bát đồng đường.
Thì ra là con rùa cháu.
Hạ Hầu Liễm không nhịn được chửi thầm.
"Đông xưởng chúng ta, phụng lệnh Ngụy công công đi hành sự." Hạ Hầu Liễm đem lệnh bài của Yên Tiểu Bắc để trên bàn, đặc biệt nhấn mạnh ba chữ "Ngụy công công".
Cao Thịnh quả nhiên nổi lên kiêng kỵ, liếc mắt nhìn lệnh bài Đông Hán, nghiến răng.
"Cao tổng kỳ, ngài xem, chúng ta đều là người một nhà! Tội gì làm khó lẫn nhau ? Chuyện này nói ra liền xong, không sao, không sao!" Chu Thuận Tử mặt chào đón.
Cao Thịnh đẩy Chu Thuận Tử ra, hướng về phía Hạ Hầu Liễm cười lạnh nói: "Nếu là giúp ông nuôi ta làm việc, dĩ nhiên phải cho chút mặt mũi.
Chuyện ngươi chiếm phòng ta coi như cho qua..."
"Chiếm phòng ngươi? Cái phòng này có chỗ nào viết tên ngươi?" Hạ Hầu Liễm cũng cười.
"Đây là thượng phòng tốt nhất của thập lý thôn dịch, loại người ngươi cũng có thể ở nơi này ?!" Cao Thịnh nhích sang bên, "Cũng được, chuyện này ta không cùng ngươi so đo.
Huynh đệ chúng ta bôn ba một ngày, dịch trạm nhỏ, vừa vặn ở đủ, không may, không còn đệm cho hai vị.
Mời hai vị nhường chỗ, đi vào trong rừng tùy tiện một chút!"
"Được rồi, được rồi, không phải chỉ là chỗ ở sao!" Chu Thuận Tử kéo tay áo Hạ Hầu Liễm.
"..." Hạ Hầu Liễm đứng tại chỗ hồi lâu không lên tiếng.
Bọn Cẩm y vệ khoanh tay, hài hước nhìn hai người bọn họ.
Cao Thịnh chắp tay sau lưng đi qua Hạ Hầu Liễm, cố ý đụng một cái lên bả vai hắn, thấp giọng cười: "Hai con chó mà thôi, chỗ nào không thể làm ổ?"
Hạ Hầu Liễm giương mắt nhìn hắn, ánh mắt tối sầm vô cùng đáng sợ.
Chu Thuận Tử ôm lấy tay Hạ Hầu Liễm, nói: "Lão Yên, bình tĩnh! Bình tĩnh! Chúng ta không thể sinh sự mà!"
Hạ Hầu Liễm đứng một hồi, xoay người lấy bọc hành lý và áo vắt trên chiếc giá gỗ đỏ, nhặt nhạn linh đao để bên tường, gạt đám Cẩm y vệ đi ra cửa.
Chu Thuận Tử về phòng mình lấy quần áo, đuổi theo sau lưng Hạ Hầu Liễm, luôn miệng nói: "Chậm một chút! Lão Yên, ngươi chậm một chút! Đợi ta!"
Dắt ngựa, ra dịch trạm, dọc theo đại lộ cưỡi ngựa đi chầm chậm.
Chu Thuận Tử rên rỉ than thở: "Quan lớn một cấp đè chết người, huống chi hắn là cháu nuôi Ngụy công công.
Chúng ta liền nhịn một chút đi!"
Hạ Hầu Liễm dĩ nhiên biết, bằng không cũng sẽ không nuốt xuống đầy bụng ác khí.
Thế đạo chính là như vậy, lang bạt kỳ hồ đã mấy năm, hắn lưu dân hèn mọn nhất, chịu qua không ít cảnh bị xem thường, cũng đều nhịn.
Dẫu sao không còn là thích khách có thể làm bậy làm bạ, đao trong tay hắn, không cần thấy máu thì tuyệt đối không ra tay.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen nhánh, không lên tiếng.
"Ai, ta vốn cũng định nhận một cha nuôi ông nuôi."
Hạ Hầu Liễm chuyển mắt hỏi hắn: "Vậy ngươi làm sao không nhận?"
"Trước lúc Thẩm Quyết còn đắc thế , ta cũng từng đi bợ đỡ hắn.
Nhưng người ta nhãn quang cao, không nhìn tới ta, không đếm xỉa!" Chu Thuận Tử gật gù đắc ý, "Vẫn là Ngụy công công con mắt tinh tường thức thời nhìn ra nhân tài! May Thẩm Quyết không thu nhận ta, bằng không hôm nay phải xui xẻo theo hắn."
Hạ Hầu Liễm bị cái đám mặt dày như tường thành này làm ngây người , không nói gì nữa, hai người cưỡi ngựa từ từ chạy, xem có thể xin tá túc nhà người ta hay không.
Phía sau bỗng nhiên sáng rỡ, xa xa truyền tới tiếng huyên náo.
Hạ Hầu Liễm nghiêng đầu qua, trông thấy phía dịch trạm có ánh lửa nổi lên, cơ hồ đỏ rực nửa khoảng trời.
Chu Thuận Tử sợ ngây người, Hạ Hầu Liễm trong lòng cảnh giác, nói: "Vào rừng, mau!"
Hai người giục ngựa vào rừng, Hạ Hầu Liễm xuống ngựa, leo lên cây, đứng ở chỗ cao khum tay nhìn về phía dịch trạm.
Trong ảnh lửa hừng hực, có thích khách mặc hắc y, mặt đeo mặt nạ trắng vây bốn phía, ngọn lửa chiếu lên mặt nạ, tia hồng quang chảy xuôi như máu, mỗi người đều như Tu La tắm máu địa ngục đi ra.
Lính canh thét lên chạy tứ tán, bị bọn thích khách đuổi kịp, cắt đứt cổ.
Cẩm y vệ ngoan cố kháng cự, nhưng không chống nổi thế công của thích khách, từng bước từng bước lui vào trong đám lửa, để mặc ngọn lửa xanh bắt lên y phục bùng bùng.
Chu Thuận Tử kinh hồn bạt vía, lắp bắp nói: "Già...!Già Lam thích khách!"
"Không phải, bọn họ không dùng đao pháp Già Lam." Hạ Hầu Liễm nhíu mày.
"Ngươi làm sao biết?" Chu Thuận Tử kinh ngạc hỏi.
Hạ Hầu Liễm không trả lời, chỉ móc phong thư trong ngực, xé niêm phong, Chu Thuận Tử luống cuống tay chân cản hắn, miệng kêu lên: "Ngươi điên rồi!" Hạ Hầu Liễm tránh tay hắn, giũ tờ thư ra, nhìn một cái từ trên xuống dưới, Chu Thuận Tử trợn tròn mắt, giấy kia một mảnh trống trơn, không có gì cả.
Chu Thuận Tử đoạt lấy thư, lật qua lật lại nhìn, hỏi Hạ Hầu Liễm: "Ngươi có phải cầm nhầm hay không?"
Hạ Hầu Liễm im lặng không lên tiếng nhìn hắn.
"Cái này không thể nào! Làm sao đều không có chữ? Từ từ...!Ta biết rồi! Nhất định là cái loại mực không thể nhìn thấy, ta nghe nói loại mực này tưới nước lên mới có thể hiện hình!" Chu Thuận Tử nói như đinh chém sắt, do dự một trận, hắn cởi đai lưng, đi tiểu lên tờ thư, tiểu nửa ngày, giấy cũng nát, chữ vẫn là không hiện ra.
"Tại sao có thể như vậy?" Chu Thuận Tử vẻ mặt đưa đám.
"Còn có thể thế nào, chúng ta bị chơi rồi!" Hạ Hầu Liễm bịt mũi, Chu Thuận Tử gần đây nhất định nóng trong người, đi tiểu mùi rất nặng, "Cái lão tặc Ngụy Đức đó căn bản không muốn để chúng ta đi tiếp ứng cái gì Phúc Vương điện hạ, chúng ta chính là hai cái bia, tới dụ nhân mã từ phương khác.
Phúc Vương , nhất định là có người khác đi tiếp ứng rồi."
"Ý ngươi là, đám thích khách kia tới giết chúng ta?"
Hạ Hầu Liễm gật đầu nói , "May mạng lớn, bị Cẩm y vệ đuổi ra ngoài, bằng không kẻ chết chính là chúng ta."
Chu Thuận Tử lòng vẫn còn sợ hãi, Hạ Hầu Liễm theo thân cây tuột xuống, lần nữa lên ngựa, nói: "Thừa dịp đám thích khách còn chưa kịp phản ứng, chúng ta chạy mau."
"Chúng ta chạy đi đâu?"
"Đi Kim Lăng!" Hạ Hầu Liễm giục ngựa đi nhanh, quần áo đen dung nhập vào đêm tối.
Hai người một đường hướng nam đi.
Mùa hè mặt trời lên cao, khiến bọn họ choáng đầu hoa mắt, còn phải không ngừng giục ngựa.
Dịch trạm không dám ở, mỗi đêm đều ngủ trong rừng, bị muỗi cắn gần chết.
Bọn họ đón mặt trời mà chạy, lùm cây vạch qua cổ chân, xào xạc vang lên.
Lá cây xếp thành từng lớp, xanh biếc giống như muốn trĩu xuống.
Mây trên trời mong mỏng, sau lưng là bầu trời xanh bát ngát, nhìn giống như vân ảnh thêu trên vải bông lam sắc.
Chu Thuận Tử ngày nào cũng mặt mày ủ dột, rên rỉ than thở.
Cái này cũng khó trách, hắn cho Ngụy Đức là bá nhạc ngàn năm một thuở của mình, không nghĩ tới lại là Diêm La đòi mạng.
Mộng thăng quan phát tài đều tan như bọt nước, bây giờ ngay cả cái mạng muốn giữ cũng khó.
Hạ Hầu Liễm ngược lại không có phản ứng gì, tựa như người gặp chuyện xui xẻo không phải mình.
Chu Thuận Tử nhìn trộm nhìn hắn, cảm thấy cái lão Yên này khác xa ngày trước.
Lão Yên trước kia mặc dù cũng không thích nói chuyện gì mấy, nhưng là do hắn không biết nói chuyện.
Nhưng bây giờ sự trầm mặc của hắn có loại mùi vị lạnh lùng, có lúc cũng sẽ cười, nhưng luôn cảm thấy có một loại bi ai khắc vào cốt tủy.
Chu Thuận Tử đoán là nhà hắn đã xảy ra chuyện, không chết cha chết mẹ, thì chính là vợ chết.
" Này, lão Yên, ngươi sao biết đám người kia không phải thích khách Già Lam." Chu Thuận Tử tìm lời giải buồn.
"Trước kia xông pha giang hồ có mấy lần gặp thích khách thật." Hạ Hầu Liễm qua loa lấy lệ hắn.
"Ồ." Chu Thuận Tử giục ngựa cùng Hạ Hầu Liễm đồng hành, "Mấy năm này Già Lam hầu như đều không xuất đầu lộ diện, 《 già lam điểm quỷ bộ 》 viết đến Vô Danh Quỷ là hết, ta còn muốn tiếp tục xem thế nào.
Ngươi có từng gặp qua Vô Danh Quỷ?"
Hạ Hầu Liễm lắc đầu.
Chu Thuận Tử còn muốn hỏi nữa, xa xa bỗng nhiên có tiếng vó ngựa truyền tới, một đám người tự cát bụi cuồn cuộn vụt ra.
Hai người siết ngựa dừng lại, từ trên sườn núi nhìn về nơi đội nhân mã kia.
Đó là một đội ngũ vô cùng điêu luyện, duệ rải màu đen bọc trên những bắp thịt chắc chắn, mỗi người đều như thanh đao thẳng tắp cất trong vỏ, một khi rút ra, nhất định vô cùng sắc bén , nhuệ khí bừng bừng.
"Đông Hán phiên tử?" Hạ Hầu Liễm nhíu mày.
Chu Thuận Tử ánh mắt sáng lên, không đợi Hạ Hầu Liễm kịp phản ứng liền vỗ ngựa xuống núi, một bên hô to: " Chờ một chút! Chờ một chút !"
Đông Hán phiên tử trên quan đạo, nói không chừng chính là Ngụy công công phái đám người khác đi nghênh đón Phúc vương.
Coi như, hai người họ nếu có thể cùng đồng hành, sẽ là giọt nước hòa vào biển, tung tích khó tìm.
Đầu óc lỗ mãng của Chu Thuận Tử cũng đột nhiên nhanh nhẹn một lần, không kịp cùng Hạ Hầu Liễm nói tỉ mỉ, liền một người một ngựa như mũi tên lao xuống núi, để lại Hạ Hầu Liễm sau lưng.
Hạ Hầu Liễm do dự một chút, vẫn là không bỏ được cái tên chân nhanh hơn não kia, cũng đi theo xuống núi.
Đội nhân mã nghe thấy tiếng kêu, quả nhiên ngừng lại.
Chu Thuận Tử kích động chắp tay nói: "Đa tạ chư vị đã chờ, chúng ta
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...