Đốc Chủ Có Bệnh


Ánh nến dao động một chút, bóng đen trên tường khẽ động, đột nhiên phân ra thành hai cái, đứng đối diện với bóng Thí Tâm.

Hạ Hầu Liễm sợ hết hồn, định hình nhìn lại mới hiểu ra, sau lưng Thí Tâm vẫn luôn đứng một người, bóng dáng chồng lên nhau, bây giờ hắn dời bước chân, thì hiện ra cả hai bóng.
Hạ Hầu Liễm nhón mũi chân đi về bên phải mấy bước, nhìn xuyên qua khe hở của giá sách, thấy người kia đội một chiếc nón đen rộng vành, cả khuôn mặt ẩn trong bóng tối.
"Ai, sao ngươi phải khổ như vậy?" Người đàn ông kia nhận lấy quyển trục trong tay Thí Tâm, nói, "Ngươi ban đầu vẽ thứ này vẽ ba ngày ba đêm, bị Hạ Hầu nhìn thấy, cười ngươi ba ngày ba đêm.

Cười xong chạy tới hỏi ta, rõ ràng dung mạo nàng cùng người trong bức tranh giống hệt nhau, nhưng soi gương lại cảm thấy không giống.

Cái kẻ chỉ biết ngu muội giết người phóng hỏa, làm sao biết cả Già Lam lại có một kẻ ngu muội khác cảm thấy nàng cũng là nữ nhân."
Giọng người kia thô khàn, tựa như bị bệnh, nồng nặc giọng mũi.
Nhưng Hạ Hầu Liễm vẫn nghe ra được, là tiếng của Đoàn thúc.

Là Đoàn thúc người mang chủy thủ ở bên ngoài về cho hắn chơi, là người đem thoại bản về cho hắn đọc.
Đầu ngón tay hắn phát lạnh, cõi lòng từ từ chìm xuống.

Hắn bỗng nhiên không dám nghe nữa, nhưng vẫn phải nghe, vô luận bọn họ nói gì, hắn đều phải nghe tiếp.
"Đều đã là chuyện cũ, không cần nhắc lại." Người đàn ông trầm mặc cuối cùng mở miệng, Hạ Hầu Liễm thấy hắn chậm rãi đứng dậy, vạt áo cà sa đen quét qua giá sách , tựa như cánh bướm trong bóng tối.
"Có phải ngươi hối hận rồi không, Thí Tâm?" Đoàn thúc nhẹ giọng nói, "Thật ra thì hối hận cũng không có gì.

Tiểu Liễm vẫn chưa biết chuyện này, Trì Yếm lại không có tình cảm gì với Hạ Hầu Bái, bọn chúng là nhi tử của ngươi.

Nếu như tương lai Tiểu Liễm biết, ngươi giao cho ta là được, dù sao trợ thủ của Hạ Hầu hôm đó là ta, trơ mắt nhìn nàng chết trong tay Liễu Quy Tàng cũng là ta."
"Ngươi sai rồi, " Âm thanh Thí Tâm cất lên hờ hững lại cao hàn, "Những người như chúng ta nào có tư cách hối hận? Chúng ta đi trên đường Tu La , giẫm trên mũi đao nhọn, mỗi một bước đi đều tanh máu.

Nghĩ đi về phía trước có lẽ vẫn còn tia hy vọng, luôn cảm thấy chỉ cần cố thêm vài bước là tới tận cùng, nhưng một khi quay đầu, thì đồng nghĩa với việc lại đem toàn bộ thống khổ ra nếm trải thêm lần nữa."
Đoàn thúc khe khẽ thở dài, đáp: "Ngươi thật sự sẽ không nhận hắn?"
"Ta là một tội nhân mà, Đoạn Cửu, " Thí Tâm nhìn ánh nến trong lòng bàn tay, "Năm đó nếu không phải ta tham luyến nhi nữ tình trường, co đầu rút cổ không tiến lên, bát bộ sẽ không vùi xương xứ tuyết, sư phụ chúng ta, huynh đệ chúng ta, sẽ không phải vĩnh viễn trở thành hoang hồn Sóc Bắc, không ngày về Già Lam, không ngày về cố thổ.

Phụ trái tử thường, nếu ta đã không còn cơ hội, thì hãy để hài từ của ta đi đến sát tràng đó, giết địch nhân trong số mệnh đó, mang về lại Già Lam đời trước.
"Nếu ta đã đem hài tử đẩy vào tử địa, sao còn dám mong cầu nó kêu một tiếng phụ thân? Huống chi, Già Lam thủ tọa, tâm không vướng mắc, mới có thể nhất vãng vô tiền.

Đây là sự giáo huấn của ta, cũng là tương lai của nó."
"B í mật này ngươi định lúc nào nói cho nó?"
"Chỉ có trụ trì mới có thể biết tất cả bí mật.

Nó còn chưa đủ mạnh, đợi đến lúc đứa trẻ đủ cường đại để tọa thủ Già Lam, thì bí mật sẽ tự mở ra với nó."
Đoàn thúc trầm mặc một hồi, nói: "Thí Tâm, khi đó tất cả chúng ta đều tốt biết bao, cùng ngồi chung trước sơn môn nghe ngươi thổi huân, Hạ Hầu nghe đến rã rời, thích khách khác giận đùng đùng từ trong chăn bò dậy đuổi mắng.

Sao bây giờ tất cả trở thành như vậy ?"
"Là bởi vì ta, tất cả đều bởi vì ta."
"Không phải a, Thí Tâm, " Đoàn thúc cười khổ, "Đây là số mệnh.


Nếu ngươi không đánh lại Hạ Hầu, Hạ Hầu cũng sẽ không cả ngày tìm ngươi khiêu chiến, ngươi cũng sẽ không phải lòng nàng.

Nếu chúng ta không phải đám khất cái lưu lạc đầu đường, cũng sẽ không bị mang về Già Lam sống cuộc đời như vậy.

Đây đều là số mệnh."
"Thì ra ngươi cũng tin vận mệnh sao, Đoạn Cửu." Thí Tâm đưa tay đặt trên vai Đoàn thúc, nói.
"Ta vẫn luôn tin, chẳng qua là ngươi không biết." Đoàn thúc vỗ lên tay Thí Tâm, "Nghe nói người sát phạt quá nặng kiếp sau đầu thai cũng sẽ biến thành súc sinh.

Thí Tâm, chúng ta đều già rồi, rất nhanh đều phải đi chung một đường.

Vết thương trên người ta không lành được, trước kia mười ngày nửa tháng đau một lần, bây giờ hai ba ngày đã phát tác.

Thu Diệp cũng sắp không xong, năm ngoái hắn đi Miêu Cương trúng vết thương lở loét dùng thần cao Tây Vực cũng không khỏi.

Bạn già à, ngươi phải nhanh lên một chút, trước tiên để cho Tiểu Liễm kế nhiệm Già Lâu La đi, hắn sẽ làm tốt."
Hạ Hầu Liễm đột nhiên cả kinh, quay đầu nhìn Thu Diệp.
Ánh sáng quá mờ, hắn vẫn luôn không nhận ra, thần sắc Thu Diệp thật ra đã rất tiều tụy.

Nếu như cây nến soi tới, hắn sẽ nhìn thấy gương mặt Thu Diệp một chút huyết sắc cũng không có, giống như tờ giấy, chỉ có đôi môi đỏ nhạt hiện lên như cánh hoa khô.
Thu Diệp cho hắn một ánh mắt trấn an, cầm tay hắn, tỏ ý tiếp tục nghe.
Mũi Hạ Hầu Liễm có chút chua xót, im lặng há miệng: "Sư phụ."
Thí Tâm cùng Đoạn Cửu lại nói một hồi mới thong thả rời đi.

Sơn động khôi phục lại bóng tối đặc quánh, tiếng bước chân hai người kia từ từ xa dần, xa dần, âm thanh đập lên vách đá truyền tới, cuối cùng biến mất, yên tĩnh giống như chết chóc.
Trụ trì đối với Hạ Hầu Liễm mà nói, là một bóng đen mờ tối chìm trong nơi sâu nhất của kí ức, là nét chữ choáng váng tản ra trên giấy cổ úa màu, cũ kỹ lại mơ hồ.

Hắn vĩnh viễn ngồi trong Đại hùng bảo điện, hoặc là gõ cốc cốc mãi lên con cá gỗ, hoặc là lật quyển kinh thư tả tơi lẩm bẩm cô độc niệm kinh.

Hắn tĩnh tọa trong sơn tự, giống như một tôn phật cổ xưa, Hạ Hầu Liễm ở bên ngoài chạy như điên như dại.
Ngày còn bé mẹ không có ở đây, hắn chân trần leo lên leo xuống trong núi, đông sờ tây sờ, rêu xanh ở dưới chân thì thầm than thở, đá cắt rách lòng bàn chân cũng vẫn chạy như thường.

Hắn hái được đăng tâm thảo, hái được hoa loa kèn, đặt ở trên bàn thờ, đem tới cái trống nhỏ trong đám đồ lặt vặt, dùng đũa gõ lọc cọc, học trụ trì oa oa niệm kinh.

Có lúc nhà hết gạo, hắn lén lút đi quanh Đại hùng bảo điện nơi trụ trì tĩnh tọa, đạp lên đám lá rụng đầy đất, đến hậu viện thiền phòng trộm gạo.

Hắn nhớ đã giấu một giây kẽm dưới tàng cây hải đường, cho vào khóa xoay phải hai lần, lại dùng tay vỗ một cái, khóa sẽ lạch cạch mở ra.

Hắn đuổi theo nắng chiều, nhặt đá ném quạ đen, có lúc ném trúng đầu trọc của trụ trì.

Hắn đuổi gà bắt vịt, người khinh chó ghét, mỗi khi thích khách nghe thấy tiếng bước chân chạy ầm ầm bên ngoài, cũng biết là tên tiểu hỗn đản của Hạ Hầu gia đang giở trò.
Trụ trì trước nay chưa từng mắng hắn, hắn trộm gạo trộm dầu, sau đó còn trộm hoa quả trên bàn thờ, trụ trì làm bộ không nhìn thấy, chỉ lật qua một mặt kinh thư, tiếp tục đọc.


Sau đó không biết từ nơi nào hắn biết trụ trì chính là cha ruột mình, hắn chạy đến núi tự, trụ trì vẫn vậy một bóng lưng đen quay mặt với đời, hắn đá tung tóe toàn bộ thùng nước trong đình viện, nước tràn khắp nơi, qua rong rêu, qua thềm đá, ánh lên bóng lưng tĩnh lặng không lay động của trụ trì, cùng gương mặt đang rơi lệ của Hạ Hầu Liễm.
Bao nhiêu năm rồi, trụ trì vẫn là cái bóng lưng đó, trước kia cao lớn, rồi từ từ gầy nhom, từ từ lưng còng xuống, nhưng vẫn như thường lệ đen nhánh vắng lặng.

Hạ Hầu Liễm không biết trụ trì rốt cuộc là người như thế nào, người đó chưa bao giờ nhiều lời, chưa bao giờ làm điều thừa thãi, chưa bao giờ hỏi thăm Hạ Hầu Liễm.

Bây giờ hắn biết, trụ trì không phải Phật Đà như lời Thu Diệp từng nói qua, không phải là lão con lừa ngốc như trong miệng Hạ Hầu Bái, mà là yêu ma hung tàn nhất, ác quỷ độc ác nhất Già Lam.
Đỉnh Hắc Diện Phật, Trì Yếm đang thổi huân, tiếng huân tung hoành, theo gió phiêu tán trong sơn cốc, lúc tới không tung ảnh, lúc rời đi không dấu vết.
"Trì Yếm." Hạ Hầu Liễm kêu hắn.
Trì Yếm nghiêng đầu qua, lẳng lặng nhìn .
"Ta ở bên dưới gặp phải trụ trì cùng Đoàn thúc." Hạ Hầu Liễm nói.
" Ừ."
"Ngươi đã sớm biết có đúng hay không?" Tiếng Hạ Hầu Liễm tỉnh táo lạ thường, "Ban đầu, ngươi bắt môn đồ Liễu gia cho ta luyện đao, là trụ trì phân phó ngươi làm, có đúng hay không?"
Trì Yếm gật đầu.
Hắn trước giờ không nói láo, người khác hỏi cái gì hắn đáp cái đó, một chữ cũng không sai.

Không rõ lý do, Hạ Hầu Liễm đột nhiên có chút căm hận, đột nhiên có chút hy vọng, hy vọng hắn có thể nói dối, tùy tiện nói cái gì cũng được.
Chẳng qua là không nên để cho Hạ Hầu Liễm biết, cái chết của Hạ Hầu Bái, hắn cũng có phần.
"Cái chết của mẹ ta, ngươi đã sớm biết chân tướng sao?"
"Biết."
"..." Hạ Hầu Liễm xoay người rời đi, đi mấy bước, hắn lại dừng lại, hỏi: "Nếu như trụ trì bảo ngươi đến giết ta, ngươi sẽ đến chứ?"
Gió núi thổi bay sợi tóc của Trì Yếm, ống tay áo màu trắng bồng bềnh, hắn ngồi ở vách đá, sau lưng là đêm tối vô biên, hắn nhìn bóng lưng Hạ Hầu Liễm, đáy mắt có thê lương cô độc.
Hắn nói: "Sẽ."
" Được, vậy rất tốt." Hạ Hầu Liễm đáp, "Ta cũng sẽ giết ngươi, ta ngươi đều không phải lưu tình."
Hạ Hầu Liễm cùng Thu Diệp xuống núi.

Gió vẫn thổi mãi, rót đầy ống tay áo lạnh lẽo, Trì Yếm đưa huân lên, ngửa đầu nhìn bầu trời rực rỡ tinh hà.
"Nhưng ta sẽ để mình bại dưới tay ngươi mà, Tiểu Liễm." Hắn nhẹ nhàng nói, nhưng chẳng còn ai nghe.
————————
Hạ Hầu Liễm trở lại nhà trúc của mình, đã một thời gian không về, trong tiểu viện mọc đầy cỏ dại, không biết con gì đang lớn tiếng kêu vo ve, còn có châu chấu nhảy lên chân.

Căn lều dựng làm bếp phủ đầy lá rụng, trong nồi cũng có, lúc Hạ Hầu Liễm đi qua, từ dưới đáy lò bếp chui ra một con thỏ xám.
Hạ Hầu Liễm dọn một băng ghế dài ra, tìm vài món quần áo cũ lau sạch sẽ, để Thu Diệp ngồi, rồi đi vào phòng cầm ra hai vò hoa lê bạch, vừa thả vào bên cạnh Thu Diệp lại do dự.
"Sư phụ, người còn có thể uống rượu không?"
"Làm sao không thể?" Thu Diệp cười, cắn cái nắp, há miệng tu.
Hạ Hầu Liễm uống một hớp rượu, vị cay ngọt chảy qua cổ họng, giống như lưỡi đao lăn qua, hơi nóng bắt đầu nổi lên, Hạ Hầu Liễm chậm rãi thở một hơi.

Đêm buông sắc lam trầm mặc, sương mù dần nổi lên, bốn phía thênh thang mơ hồ, từng chùm cỏ đuôi ngựa và hoa tú cầu phất phơ như bức họa trên giấy tuyên thành, hòa thành một mảnh đỏ tím choáng váng.
"Sư phụ, người cũng biết, có đúng hay không?" Hạ Hầu Liễm đột nhiên hỏi.
" Đúng, ta biết."
"Mẹ ta cũng biết, bắt đầu từ năm càn nguyên thứ hai mươi sáu tất cả giao dịch của nàng đều vào đúng mùa mưa, nàng không thể nào không phát hiện ra được."

" Ừ, nàng cũng biết."
Hạ Hầu Liễm bật cười, nhưng cuối cùng lại cười đến không còn chút ý vị, "Chỉ mình ta chẳng hay biết gì."
"Đừng trách mẹ ngươi, " Thu Diệp thở dài nói, "Coi như không có Thí Tâm tận lực an bài, mẹ ngươi cũng không chống đỡ được bao lâu.

Khiến một thích khách đi tới bến cuối cùng, không chỉ có đao kiếm, còn có thương tật.

Trên người nàng đã sớm trăm thương ngàn lỗ.

Nàng biết mình sớm muộn cũng phải đi, nhưng ngươi cũng hiểu tính tình nàng, không có học vấn, miệng ngốc lưỡi vụng, không biết làm sao cùng ngươi từ giã...!Cho nên mới ra đi đột ngột như vậy."
"Thương thế của ngươi thì sao, còn có thể trị không?" Hạ Hầu Liễm hỏi.
Thu Diệp cười lắc đầu, nói: "Tiểu Liễm, ngươi không muốn biết thêm một chút chuyện sao?"
Hạ Hầu Liễm trầm mặc một hồi, hỏi: "Các ngươi khi đó, là chuyện gì xảy ra?"
Thu Diệp cúi đầu, ánh mắt trở nên xa xăm, tựa như rơi vào một mảnh kí ức.

Hắn nói: "Ta biết không nhiều, khi đó ta mới vừa vào Già Lam.

Trước khi ta vào nửa năm, Già Lam xảy ra một cuộc nội chiến nghiêm trọng, chết rất thảm, thích khách điêu linh.

Trụ trì đời trước vừa nhặt những đứa trẻ trong thôn bổ sung chỗ thiếu khuyết, vừa tìm kiếm những kẻ liều mạng từ bên ngoài xem xét võ nghệ chọn vào Già Lam, ta chính là một trong số đó.

Những người ngoại lai giống như ta, ban đầu đều rất bị ghét bỏ.

Mẹ ngươi tính tình liều lĩnh, trước giờ không được yêu thích.

Ta cùng nàng đồng bệnh tương liên, liền thành tri kỷ.
"Khi đó bát bộ Già Lam rất khác bây giờ, bọn họ đều là cao thủ trụ trì đời trước đào tạo.

Thí Tâm lúc ấy, chính là Già Lâu La."
Hạ Hầu Liễm sửng sốt một chút, nói: "Hắn là Già Lâu La thứ hai mươi bảy?"
" Không sai." Thu Diệp đáp, "Mẹ ngươi tuy được coi là thiên hạ đệ nhất đao, nhưng Thí Tâm khi đó, mới thật sự là độc bộ thiên hạ.

Một bước giết một người, mười bước máu thành sông, từng bước sen đẫm máu.

Đao của hắn, tên là Sinh Liên.

Hai mươi mốt năm trước, mẹ ngươi mang thai ngươi cùng ca ngươi.

Trụ trì đời trước đột nhiên phát lệnh, triệu tập Già Lam bát bộ, cùng đi Sóc Bắc.

Chuyến đi này liền kéo dài hơn ba tháng, cũng không ai biết ở Sóc Bắc xảy ra chuyện gì.
Lúc ngươi ra đời, là một đêm muộn, bà mụ trong thôn đem ngươi cùng Trì Yếm quấn trong tã, Thí Tâm bỗng nhiên trở về.

Hắn cả người đều là máu, bà mụ thiếu chút nữa bị dọa chết, hắn không nói gì, ôm lấy một đứa bé liền đi.

Mẹ ngươi cứng rắn từ trên giường chống dậy, hỏi hắn làm gì.

Hắn nói hắn phải dẫn một đứa trẻ đi, còn phải cùng mẹ ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt."
"Hắn ngược lại rất ngầu!" Hạ Hầu Liễm cười nhạt, "Khi dễ một nữ nhân vừa sinh xong, sao hắn không chết ở Sóc Bắc còn trở lại?"
"Thật ra lúc đó hắn cũng chẳng khá hơn mẹ ngươi.


Tính khí Thí Tâm vốn rất tốt, bằng không làm sao cùng mẹ ngươi ở chung một chỗ.

Nhưng ngày đó, hắn lại quyết ý muốn mang hài tử đi, mẹ ngươi nói, hài tử không thể mang , trước tiên ngươi tới đây, dập đầu cho ta một trăm cái.

Hắn đáp, có thể dùng một trăm cái dập đầu, đổi một đứa bé? Mẹ ngươi nói, dập đầu xong rồi tính."
"Hắn dập đầu?"
"Dập đầu, suốt một trăm cái.

Mẹ ngươi cũng không ngờ, hắn thật có thể làm vậy.

Nhưng nàng vẫn là không đồng ý để cho hắn mang con đi, vì vậy hai người liền đánh nhau.

Hai người đều là nỏ hết đà, nhưng tính khí đều ương ngạnh, cuối cùng cơ hồ là không dùng bất kỳ chiêu thức nào mà lăn lộn đánh.

Mẹ ngươi không đỡ được, gục xuống trước.

Thí Tâm nói, đứa trẻ ta mang đi, từ nay về sau, nàng không thể cùng nó tương phùng."
"Hắn mang đi, chính là Trì Yếm." Hạ Hầu Liễm lẩm bẩm.
" Không sai.

Mẹ ngươi thua, nàng tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa, mười bảy năm qua, chưa từng một lần gặp qua Trì Yếm.

Vụ thảm sát hai mươi mốt năm trước, trừ Thí Tâm cùng Đoạn Cửu, không ai biết rốt cục xảy ra chuyện gì.

Sau đó, Thí Tâm kế nhiệm trụ trì Già Lam, lại chọn ra bát bộ, Già Lam trở về nề nếp cũ."
"Bây giờ xem ra, là hắn lâm trận rút lui.

Trụ trì đời trước cùng thất bộ đều bị giết, hắn cho rằng là tội của mình, giờ muốn dùng cách như vậy để chuộc tội sao? Thật nực cười, quá nực cười!" Hạ Hầu Liễm đem mặt chôn trong bàn tay , nói, "Sư phụ, ngươi nói, có phải ta sớm trở nên mạnh mẽ một chút, hắn cũng sẽ không nghĩ đến việc giết mẹ ta?"
"Tiểu Liễm, cái này không trách ngươi.

Thật ra thì ban đầu hắn lựa chọn hẳn là Trì Yếm, nhưng không biết tại sao, hắn thay đổi chủ ý.

Có lẽ bởi vì Trì Yếm không có lòng đi, người không có lòng, cho dù mạnh mẽ đi nữa, cũng không thể trở thành thủ tọa Già Lam." Thu Diệp nghiêng đầu nhìn Hạ Hầu Liễm, dưới ánh trăng, mắt hắn yên tĩnh như nước, "Tiểu Liễm, ngươi muốn báo thù sao?"
"Dĩ nhiên, ta phải kết liễu hắn.

Còn cái Già Lam thủ tọa, ai thích thì đi mà làm." Hạ Hầu Liễm đứng lên, con ngươi đầy âm u ngoan cường, " Thí Tâm cái gì, nợ của hắn, để cho hắn về địa ngục mà bồi hoàn!"
Thu Diệp bỗng nhiên nói: "Tiểu Liễm, ngươi tìm được di thư của mẹ ngươi chưa?"
Hạ Hầu Liễm sửng sốt một chút, nói: "Không có.

Đồ nàng vất loạn, ta tìm rất lâu cũng không thấy, có lẽ đã bị chuột cắn."
Thu Diệp vuốt ve hoa văn trên bầu rượu, chậm rãi nói: "Mẹ ngươi dành cho ngươi một ít đồ ở bên ngoài..." Hắn đột nhiên dừng lại, sau đó lại nói, "Tiểu Liễm, ngươi muốn rời khỏi Già Lam chứ?"
"Có ý gì? Mẹ ta nàng..."
"Tiểu Liễm, khi nàng còn sống từng nói với ta, nàng hy vọng ngươi có thể phá được tàn cục." Thu Diệp đi tới trước mộ Hạ Hầu Bái, đem toàn bộ rượu rót xuống mộ nàng, "Mẹ ngươi và chúng ta không giống nhau, không phải là bởi vì nàng đao thuật trác tuyệt, mà là bởi vì nàng sinh ra là một thích khách.

Thích khách Già Lam trước nay đều là đám khất cái không nhà để về, chỉ có mẹ ngươi, tự mình tìm tới Già Lam.

Nàng nói, nàng nắm giữ số mệnh mình, nàng hy vọng ngươi cũng có thể, mà ngươi, không


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui