Kinh Đao sơn trang, phong lai thủy tạ*.
Liễu Quy Tàng xếp chân ngồi trên chiếu, trường đao mỏng manh để ngang gối.
Bốn phía treo đầy mành trướng, đung đưa theo gió, tựa sương khói mơ hồ.
Bên ngoài hồ thủy tạ, bóng cây soi xuống xanh biêng biếc, thị nữ tĩnh lặng đứng xa xa, để y tùy lúc triệu gọi.
Đây vẫn là nơi khiến hắn kiêu ngạo đắc ý, do chính hắn tự tay đốc tạo, mỗi một khối Hoàng Sơn thạch đều từ An Huy ngàn dặm xa xôi chở tới, xếp thành từng động núi giả ngay trước mắt.
Hắn tiếp đãi các khách quý đến từ chân trời góc bể tại đây, lắng nghe thanh âm bọn họ khen ngợi không ngớt như tác phẩm trác tuyệt.
"Trang chủ, Đông Hải Nộ Triều tới dâng đao phổ đang đợi trước của!"
"Thái Hành Sơn Thiết Nhất Đao tới dâng đao phổ!"
"Tây hồ Quân Tử Đao tới dâng đao phổ!"
Hắn mở hai mắt ra, tựa con sử tử hùng vĩ nhìn lãnh địa của mình, trong mắt tràn đầy đắc ý.
"Truyền lệnh, bày yến, chư quân cứ tận hứng mà về!"
"Tạ trang chủ!" Mọi người đồng loạt cúi đầu, lần lượt thối lui khỏi phong lai thủy tạ.
Bên ngoài màn trướng bỗng vang lên tiếng vỗ tay, Liễu Quy Tàng quay đầu, nheo cặp mắt lại, nhìn thấy một bóng người màu đen ngồi ở phía bên phải hắn.
Người đó đội một chiếc mũ chùm đầu lớn, chỉ lộ ra một chút râu dưới cằm, bởi vì thân ảnh lấp sau trùng trùng rèm trướng, ngay cả bóng người cũng đung đưa lúc ẩn lúc hiện theo gió."
"Chúc mừng Liễu trang chủ được thỏa nguyện, thiên hạ đao phổ tất cả thuộc về Kinh Đao sơn trang, ngài quả xứng danh đứng đầu giang hồ, thiên hạ tông sư."
"Không dám nhận, " Liễu Quy Tàng chậm rãi cầm lên ly rượu, "So với trụ trì các ngươi, ta còn kém rất xa."
"Hắn ẩn cư thế ngoại lâu như vậy, đã sớm bị thế nhân quên lãng, há có thể so sánh với ngài?"
"Ngươi sai rồi, " Liễu Quy Tàng trầm giọng nói, "Chính là bởi vì hắn mai danh ẩn tích, không ai có thể tìm hắn khiêu chiến nữa, nên thanh danh kia không người nào vượt được qua.
Ba mươi năm này hắn một bước giết một người, mười bước giết mười người, máu thẫm gót chân, tựa mỗi bước đi đều nở ra một đóa sen máu.
Cảnh tượng đó, cho dù ta không trên sát trường, nghe mấy lão già tường thuật lại, đều giống như được tận măt chứng kiến!"
"Đều đã là chuyện quá khứ."
"Nhưng hắn là thần thoại không thể vượt qua!"
Hắc y nhân khe khẽ cười, "Liễu trang chủ, thì ra ngươi muốn tính mạng trụ trì chúng ta?"
"Chỉ cần có ngươi làm nội ứng, thì ta sợ cái gì chứ?" Liễu Quy Tàng cười nói, "Bằng hữu của ta, chẳng lẽ ngươi không muốn trở thành trụ trì kế nhiệm?"
"Người à, thật quá tham lam!" Hắc y nhân thở dài một tiếng, "Thí Tâm Phật Đà là nam nhân đứng trên đỉnh núi hái được sao, ta một con kiến hôi tầm thường, làm sao dám chống lại hắn?"
Liễu Quy Tàng cười nhạt, "Một ngàn lượng mua được tính mạng Già Lâu La, không biết ba ngàn lượng có đủ lấy mạng Thí Tâm?"
"Dĩ nhiên không đủ, "Hắc y nhân cười lên quỷ quyệt, "Ta đối với hắn chính là một mực trung thành."
Liễu Quy Tàng giống như nghe chuyện tiếu lâm, ha ha cười lớn, "Trung thành! ? Thất Diệp Già Lam, vì tiền bán mạng, người nào không biết? Làm sao, ba ngàn lượng chê ít? Vậy thì bốn ngàn, ngươi không cần xuất thủ, chỉ cần nói hắn ở nơi nào."
"Liễu trang chủ, ngài thông hiểu thiên hạ đao pháp, nhưng cũng không thể biết ngọn cây cọng cỏ Già Lam." Hắc y nhân thấp giọng nói, "Không biết ngài có từng nghe qua một truyền thuyết, rất nhiều năm trước chiến hỏa đã cuốn sạch tứ hải, bách tính nghèo khổ, đao khách dựa vào một cây đao đi tứ phương.
Khi đó, giữa bách tính có thù oán, liền đem tên người mình cừu hận viết trên gạch của miếu thờ, khẩn cầu Phật tổ thương xót tháo gỡ oán thù.
Để biểu đạt lòng tôn kính, bọn họ sẽ đặt dưới chân tượng phật một chút thức ăn, có đôi khi là mấy bọc bánh bao không nhân, có đôi khi là màn thầu bọc đường.
Đao khách đi ngang qua thấy tên cùng đồ thờ cúng, thì sẽ ăn thức ăn bên trong, rồi mang đao đi giết chết người bị ghi tên đó.
Sau này, đám đao khách đó tụ lại một chỗ, tạo thành Già Lam, đó chính khởi đầu sớm nhất của thích khách.
Bọn họ cùng đám trộm đạo cướp bóc ngồi ăn dưới chung mái hiên, cùng kỹ nữ ngủ chung một cái giường.
Chỉ cần nghe lời cầu nguyện trước phật, bọn họ sẽ ôm đao dạ hành, ngàn dặm đuổi giết.
Đó là tổ tiên của chúng ta, bọn họ ám sát chỉ vì ấm no."
"Bây giờ vì tiền tài, có lẽ còn có phòng trạch cùng đàn bà."
"Sai rồi sai rồi, " hắc y nhân lắc đầu, "Bây giờ chúng ta là quỷ hồn hành tẩu trong đêm, theo tên mà lấy mạng, chúng ta chẳng vì bất cứ cái gì."
"Nói cho cùng, ngươi chỉ là không dám đối đầu cùng Thí Tâm." Liễu Quy Tàng khinh miệt nhìn về phía hắc y nhân, "Vậy thì tính mạng Hạ Hầu Liễm ngươi có thể cho ta đi."
Hắc y nhân vẫn lắc đầu.
Liễu Quy Tàng giận dữ, phất áo đứng lên, "Nó bất quá là một thằng oắt con vô dụng! Thêm nó bớt nó, tổn thất gì đến ngươi?"
"Lại sai rồi, " hắc y nhân cũng đứng dậy, hai tay giao nhau để trước bụng, đi về phía rừng sâu, "Hắn có một nửa của Già Lâu La, là tương lai của Già Lam.
Nếu không, ta vì sao phải từ ngàn dặm xa xôi tới đây cùng con sâu con bọ nhà ngươi hợp tác.
Lưỡi đao sắc bén chân chính, phải đúc ra từ thù hận, phải lấy máu nhục mà rèn, đến nay thù đã đủ rồi, hắn chỉ còn cần nhiều thêm chút máu."
"Ngươi...!Đây là ý gì?" Liễu Quy Tàng hoảng sợ trợn to mắt.
"Máu của ngươi sẽ lót trên con đường đưa hắn đến vị trí thủ tọa Già Lam." Hắc y nhân đáp, "Hy vọng lần tới chúng ta gặp mặt, ngươi vẫn còn sống.
Hẹn gặp lại, Liễu trang chủ."
Rèm trướng lần nữa phất động, hắc y nhân kia đã không thấy bóng dáng.
Hắn đi cũng như lúc hắn đến không chút vết tích, tựa quỷ hồn.
Liễu Quy Tàng mồ hôi lạnh nhễ nhại, run rẩy ngồi xuống.
Hắn là ý gì, chẳng lẽ hắn giúp mình, chỉ là để bản thân mình bị Hạ Hầu Liễm giết chết?
Nói chuyện giật gân! Đó là tên phế vật ngay cả mẹ mình bị chó gặm ăn còn không dám ra ngoài, làm sao có thể lấy đi tính mạng của ta?
Liễu Quy Tàng vuốt trường đao trong lòng bàn tay, thoáng an tâm.
Nhưng một khắc sau, hắn lại nhớ tới trên đường Bắc Thị hôm ấy, hắn xa xa nhìn thấy ánh mắt nam hài kia, không kiềm được rùng mình.
Trong rừng rậm, hắc y nhân chậm rãi đi về phía trước, bước chân hắn nhẹ tựa hơi thở, như đạp lên hư không mà đi, một chút thanh âm cũng không có.
Cách đó không xa có một dòng suối nhỏ, mấy nữ nhân ngồi vén tay áo giặt đồ, xắn ống quần nhìn y, ánh nắng mênh mang, chiếu lên tay chân như ngó sen của các nàng, bạch sanh sanh, trông rất đẹp mắt.
"A, ta quên." Hắc y nhân tự lẩm bẩm, "Hắn còn thiếu nữ nhân.
Nữ nhân này, phải đủ xinh đẹp, đủ ôn nhu, tốt nhất có thể trị được đau đớn vết thương lòng về mẹ của hắn.
Nam hài tử, phải ở trên giường của nữ nhân mới trở thành nam nhân chân chính."
Đông Hán nha môn.
Một con tuấn mã lao gấp tới trước cửa, phiên tử Đông Hán mặc giáp đen lập tức nhảy xuống, ngựa chiến sau lưng rốt cuộc mệt mỏi kêu gào một tiếng chán nản ngã xuống đất.
Phiên tử lấy trong áo công văn có chữ "Lập tức chuyển gấp", nha môn canh phòng không dám trì hoãn, mở cửa cho đi, phiên tử hai tay nâng công văn, một đường vào trong, xuyên qua bình phong, xuyên qua nguyệt môn, đến thẳng hậu đường.
Thẩm Quyết đang uống trà nóng, hỏi: "Chuyện gì?"
Phiên tử khom người bước qua ngưỡng cửa, quỳ sụp xuống đất, nói: "Công văn gấp từ Liễu châu tám trăm dặm, truyền tin tức, Già Lâu La đã bi giết ở Kinh Đao sơn trang, Trang trang chủ Liễu Quy Tàng đem thi thể vất ra đường phố, lại cho chó ngao gặm cả thịt cốt, trước mắt Già Lam không ai ra mặt."
Trà nóng từ trong tay rơi xuống, nghiêng đổ trong ngực, nước trà chảy khắp người.
Thẩm Vấn Hành "Ai nha " một tiếng, vội vàng lấy khăn lau cho Thẩm Quyết.
Già Lâu La chết? Thẩm Quyết không thể tin, bóng dáng nữ nhân nhếch môi khẽ cười như yêu ma còn hiện rõ trong đầu y, rành rành ở trước mắt.
Nàng chết, vậy Hạ Hầu Liễm thì sao ? Thẩm Quyết hỏi vội: "Có tin tức gì về Hạ Hầu Liễm không?"
"Chưa từng thấy chút dấu vết."
Thẩm Quyết kinh ngạc ngồi một hồi, cho đến khi Thẩm Vấn Hành nhỏ giọng hỏi hắn: "Cha nuôi, người ước chừng cần đổi y phục sạch sẽ khác đi?"
Thẩm Quyết liếc nhìn vết trà bám trên áo, lắc đầu một cái, hỏi: "Vậy có biết Già Lâu La vì sao bị giết?"
Phiên tử đáp: "Theo thông tin từ nội gián, tựa hồ là bởi vì ngày Già Lâu La ám sát gặp phải đúng hôm Liễu Châu mưa to, nhiều năm trước vì chịu đựng roi hình, vết thương cũ đến giờ chưa lành, gặp mưa thì nguy kịch, cho nên thất thủ bị Liễu Quy Tàng giết chết."
Trong lòng Thẩm Quyết bàng hoàng, roi hình, vết thương cũ? Chẳng lẽ là năm năm trước Hạ Hầu Liễm tự ý để y chạy trốn bị phạt roi hình? Thẩm Quyết không biết trong lòng có tư vị gì, loạn thành một đoàn, gỡ không ra, nhặt không hết.
Chuyện xưa đã phủ một lớp bụi chôn vùi nơi sâu nhất, không ngờ vẫn mọc ra một cái đuôi, cái chết của Già Lâu La, y bất tri bất giác, cũng đã góp một phần! Y làm sao cũng không nghĩ tới, vì cứu y, mẫu tử Hạ Hầu Liễm phải trả cái giá lớn như vậy!
Hạ Hầu Liễm sẽ như thế nào? Nếu hắn biết ban đầu vì cứu mình sẽ có hậu quả như hôm nay, liệu có hối hận tự trách?
Hắn có lẽ nào...!không muốn gặp lại mình nữa?
Trong mắt Thẩm Quyết hỗn độn sáng tối, ngón tay đè ở trên bàn, ép tới xanh trắng.
Đang lúc ấy thì, phiên tử giữ cửa chạy vào, trên tay dâng lên một hộp gỗ, "Đốc chủ, mới vừa ở cửa có hai mẹ con đưa tới hộp này, nói nửa năm trước có một nữ nhân dặn dò bọn họ nếu như nàng nửa năm sau không trở lại, liền đem hộp này đưa đến Đông Hán."
Thẩm Quyết liếc nhìn hộp kia, trên mặt không biểu tình gì, chỉ có thể thấy đôi lông mi dài rủ xuống như lông vũ, khi mở hộp, khẽ run nhè nhẹ.
Bên trong chỉ đặt một tấm khế ước mua bán nhà, nhà ở Tĩnh Cung Phường, phía sau miếu Phúc Tường, có một mảnh sân nhỏ bên cầu Bố Lương.
Tên chủ nhà là Hạ Hầu Liễm.
Thẩm Quyết vuốt ve một góc tờ khế ước, hỏi: "Hai mẹ con kia đâu ?"
Phiên tử dẫn hai mẹ con nọ vào, hai người rụt rè e sợ rúc một chỗ, tấm áo vải bông vá liền mấy chỗ, nhưng lại rất sạch sẽ, đứa bé kia núp sau lưng mẹ, lộ ra một cái đầu xù, dòm Thẩm Quyết.
"Người giao cho các ngươi cái hộp kia, các ngươi có biết là ai không?"
"Là một nữ hiệp, nàng nói nàng họ Hạ Hầu." người mẹ nhỏ giọng nói, "tiểu bảo nhà ta rơi xuống nước, là nàng cứu tiểu Bảo.
Công công, chúng ta chưa từng mở hộp ra, không biết bên trong có cái gì, ta...!chúng ta có thể về nhà được chưa?"
Thẩm Vấn Hành ngạc nhiên nói: "Các ngươi không biết bên trong là cái gì mà đưa tới, không sợ xảy ra chuyện sao?"
"Nàng cũng là một người đã làm mẹ, ta nhìn ra được, " người mẹ đáp, "Một người mẹ, sẽ không làm chuyện xấu."
Thẩm Quyết phất tay một cái, để Thẩm Vấn Hành cho bọn họ mấy thỏi bạc, đưa bọn họ ra nha môn.
Y cho người lui xuống, vén rèm, vào phòng sau, đem hộp gỗ đặt cùng chỗ với Tĩnh Thiết.
Dưới ngọn đèn xanh, nước sơn gỗ đen phủ một vẻ bóng mượt.
Thẩm Quyết vuốt chiếc hộp khẽ thở dài.
Phụ mẫu chi ái tử, tắc vi chi kế thâm viễn.*
*Câu này trích trong Chiến Quốc sách của Lưu Hướng-học giả nhà chính trị thời Tây Hán
Tạm dịch Cha mẹ nào cũng thương yêu con cái, vì chúng mà lo toan rộng dài
Tiền bối, nguyện vọng của người, ta nghe thấy rồi.
*Phong lai thủy tạ
.