Đốc Chủ Có Bệnh


Trên người nàng có một loại sát khí rửa không sạch, một cái cau mày một cái nhếch môi đều tựa hồ ẩn giấu sát cơ.
Thích khách, đây mới thật sự là thích khách.
Nhớ tới Hạ Hầu Liễm, Thẩm Quyết khắc chế nỗi sợ trào dâng trong lòng, nói: "Hạ Hầu Liễm hắn..."
"Ta biết, tránh ra." Hạ Hầu Bái đẩy Thẩm Quyết qua một bên, lướt qua vai Thẩm Quyết bước vào trong, đi tới bên mép giường Hạ Hầu Liễm.
Hạ Hầu Liễm trợn to mắt, mặt không thể tin, "Cao nương nương! ?"
"Bà nội ngươi, uổng công nuôi cái đứa con trai ngu ngốc này, lão tử dịch dung ngươi liền không nhận ra ta." Hạ Hầu Bái vừa móc một viên thuốc từ trong túi ra, vừa tức giận nói, "Cho ngươi hai lựa chọn.

Thứ nhất, không trở về Già Lam, ở lại nơi này chờ chết, thứ hai, uống thuốc, trở về Già Lam.

Chọn một đi."
Hạ Hầu Liễm lúc ấy mới kịp phản ứng, đưa ra gương mặt đầy máu nửa sống nửa chết nói: "Người thật là mẹ ta."
"Ta chính là mẹ ngươi đây, không phải mẹ ngươi còn giả trang làm người điên ở hoàng cung bồi ngươi lâu như vậy sao?" Hạ Hầu Bái xé tấm da giả xuống đáp trên đất, lộ ra gương mặt đẹp rực rỡ đến độ tinh xảo.

Mẹ con họ dung mạo rất giống nhau, nếu Hạ Hầu Liễm có thêm mấy phần sát khí, nói là dung mạo hoàn toàn giống nàng như đúc cũng không sai.
"Uống đi, Hạ Hầu Liễm." Thẩm Quyết bỗng nhiên lên tiếng, "Đừng ở lại hoàng cung nữa, ngươi không thuộc về nơi này."
"Lời này rất đúng." Hạ Hầu Bái cười nói, "Ngươi bộ dạng ngốc ngếch như vậy còn muốn lăn lộn ở đây, nhét vào kẽ răng người ta còn không đủ ." Nghiêng đầu nhìn Thẩm Quyết, "Tiểu tử kia, chớ dùng ánh mắt đó nhìn ta.

Chuyện này ta cũng bất khả kháng, sinh tại Già Lam, mệnh định sẵn như vậy.

Thất Nguyệt Ban ai cũng phải uống, bao gồm ta, thuốc giải chỉ trụ trì có.


Đao pháp của hắn tuyệt mạnh, ta cam bái hạ phong, chỉ có thể ngoan ngoãn làm tay sai của hắn."
Thẩm Quyết thu ánh mắt, nhìn về nơi khác.
Thở dài, Hạ Hầu Liễm nhận lấy thuốc trong tay Hạ Hầu Bái, nhai mấy cái, rồi nuốt xuống.
Người vẫn cứ nhũn ra, trời đất tối sầm cơn buồn ngủ ập tới, Hạ Hầu Liễm hơi thở mong manh mà nói: "Mẹ, để cho ta ngủ một chút, sáng mai chúng ta đi."
Hạ Hầu Bái tùy tiện đáp ứng, lau sạch máu trên mắt hắn, giúp hắn đắp chắn, hạ rèm, ngồi bên bàn bát tiên, tự rót cho mình chén trà.
"Hắn thật ra chỉ có một lựa chọn." Thẩm Quyết bỗng nhiên nói.
Động tác thổi trà của Hạ Hầu Bái ngừng một lát, liếc mắt về phía Thẩm Quyết.
"Nếu như hắn không đáp ứng cùng ngươi đi, ngươi liền sẽ giết ta."
Hạ Hầu Bái cười một tiếng, nói: "Nhưng ta cũng chưa nói lời này."
"Thất nguyệt ban rốt cuộc là cái gì?"
"Một loại ẩn thuốc* của Miêu Cương, bất quá lại không đơn giản chỉ gây tê liệt như ẩn thuốc thông thường, mười ngày nửa tháng không dùng sẽ khiến người sống không bằng chết, mỗi rằm tháng bảy hàng năm thất nguyệt ban phát tác một lần, uống thuốc giải thì qua, không uống...!thì chỉ có thể chịu đựng, hậu quả không biết."
*ẩn thuốc: Thuốc gây nghiện
"Miêu Cương..." Thẩm Quyết trầm ngâm, "Không có nhiều chi tiết hơn sao?"
"Không có."
"...!Thật, không có biện pháp khác sao?" Thẩm Quyết cúi đầu, "Hắn không muốn trở về Già Lam, người cũng biết, hắn không muốn giết người."
"Ngươi cũng đâu có muốn làm thái giám, rồi sao, ngươi có thể không làm thái giám sao?" Hạ Hầu Bái lơ đễnh.
"Ngươi!"
"Tiểu thiếu gia, ngươi là người thông minh, ít nhất đầu óc so với tên ngốc nhà ta tốt hơn nhiều." Hạ Hầu Bái bưng ly trà, chén sứ trong suốt tựa như lưu chuyển trên đầu ngón tay, " Nhân sinh tại thế, mỗi người đều có đường đi cho riêng mình, đường của các ngươi có lúc sẽ đụng nhau, nhưng tuyệt đối không phải là cùng một đường."
Thẩm Quyết lại cười, "Tiền bối cũng không có thuật đoán mệnh, sao lại chắc chắn như vậy?"
"Coi bói thì không biết, nhưng bản lãnh nhìn người cũng có chút."
"Ồ? Vậy tiền bối xem xem, ta là người thế nào?"
"Bội tín bội nghĩa, âm hiểm xảo trá, vô sỉ hạ lưu."

"Tiền bối quả đúng thẳng thắn không kiêng kị." Dưới đáy bàn, Thẩm Quyết dùng sức nắm chặt bàn tay, nụ cười trên khóe miệng không giảm nửa phân, "Bất quá, tiền bối có thể nguyện cùng tiểu chất đánh cược một phen."
Hạ Hầu Bái nói không chút khách khí, "Đánh cược gì?"
"Đánh cuộc ta có thể đem Hạ Hầu Liễm từ Già Lam cứu ra, trả lại cho hắn tự tại, thiên địa lục hợp, không một ai được phép khiến hắn khom lưng khụy gối, cúi đầu nghe lệnh!"
"Có chút ý tứ..." Hạ Hầu Bái chống mặt, ngón tay thon dài che kín miệng không rõ là giễu cợt hay là cao hứng cười, "Ta có thể hỏi chút không, tiểu Liễm nhà ta rốt cuộc có cái thần lực gì, khiến ngươi phải vì nó như vậy.

Tên tiểu tử thúi này, ngay cả thuật dùng đơn đao cũng học không ra hồn, Hạ Hầu Bái ta một đời thanh danh, đều phải thua trong tay nó."
Thẩm Quyết rũ đôi lông mi thật dài, thấp giọng nói: "Ném ta trái mộc đào, ta đáp lại quỳnh dao*, như vậy mà thôi."
Trích hai câu trong Cây đậu mộc 2-Khổng Tử
"Thôi bỏ đi thiếu gia, ta thấy ngươi vẫn là nghĩ cách làm sao giúp mình, báo thù Tạ phủ cũng không phải việc dễ dàng."
"Kim thượng tuổi gần năm mươi, mê mệt thanh sắc khuyển mã, tìm kim đan trường sinh thuật, không phải là cách lâu dài.

Lúc Hoàng quyền chuyển giao, chính là ngày Ngụy Đức bỏ mạng." Thẩm Quyết vén lên mi mắt, hai tròng mắt thẳng tắp nhìn về Hạ Hầu Bái, "Tiền bối không dám đánh cuộc sao?"
Hạ Hầu Bái nhếch mép cười, "Vậy kỳ hạn là bao lâu, lấy gì ra để cược?"
"Kỳ hạn cược mười năm, người đánh cược sự tín nhiệm của người, ta đánh cược tính mạng ta.

Mười năm sau, Hạ Hầu Liễm không thoát khỏi Già Lam, Thẩm Quyết đem mạng mình hai tay dâng lên."
Cái giá để cược thật hoang đường, nhưng trời sinh Hạ Hầu Bái cũng là một người hoang đường, ước chừng nhìn Thẩm Quyết hồi lâu, tay vỗ bàn một cái, nói: "Thành giao."
Thẩm Quyết chậm rãi thở một hơi, nói: "Như vậy, tiền bối có thể cho ta biết nhiều hơn chuyện liên quan đến Thất nguyệt ban không."
Dù sao cũng là người đã ăn cơm trước Thẩm Quyết bao nhiêu năm, y vẫn luôn biết Hạ Hầu Bái không tín nhiệm mình, cất giữ nhiều chuyện Già Lam.
Chỉ bất quá, bây giờ đã khác, y đã thắng được sự tín nhiệm của nàng.

"Thất nguyệt ban ta quả thật không biết nhiều, có thể nói đều nói hết rồi."
Thẩm Quyết cau mày, "Tiền bối."
"Có điều, " Hạ Hầu Bái nở nụ cười, "Diệp chưởng quỹ ở nhà trọ Cát Tường phía Nam thành, tú bà Hồng tam nương và con gái nuôi Hồng Xảo Thư ở kỹ viên Hoa Liễu trong hẻm, gã bán rượu Lang Chu Khai trong ngõ ngách của những kẻ nát rượu , a, đúng rồi, còn có Nguyên Tử Mĩ kẻ giao thư của Chiêm phủ, đều là gián điệp của Già Lam.

Tên ta đã cho ngươi, tiếp theo làm gì ta không quản."
Thẩm Quyết gật đầu.
Quả thật là người có mưu tính.

Gián điệp là tầng thấp nhất của Thất Diệp Già Lam, chính là bỏ cũng không tiếc.

Hạ Hầu Liễm đã từng nói, gián điệp biết rất ít về Già Lam, ngay cả sơn tự ở đâu cũng không rõ, y coi như chộp được bọn họ, cũng không thể tạo được ảnh hưởng gì cho Già Lam.

Cho nên, y chỉ có thể tìm hiểu trên người họ về Thất nguyệt ban, trừ cái này ra, không thể làm chuyện gì khác.
Như vậy , coi như y sinh ra lòng xấu xa, muốn gây bất lợi cho Già Lam thậm chí Hạ Hầu Liễm, cũng không có đường mà đi.
"Đa tạ tiền bối." Thẩm Quyết đáp.
"Được rồi, ta phải đem hắn đi." Hạ Hầu Bái đặt ly trà xuống.
Thẩm Quyết sửng sốt, "Nhanh như vậy."
"Ban đêm dễ đi đường mà."
"Tiền bối định đi như thế nào?" Thẩm Quyết đứng lên, hỏi.
"Còn có thể làm sao, một đường đánh ra."
"..." Hai mẹ con tính tình liều mạng ngược lại giống hết nhau.
Thẩm Quyết buông tiếng thở dài, nói: "Ta biết một mật đạo, ở giếng sâu ngoài sân, đi thẳng ra bên ngoài cung."
Hạ Hầu Bái bất ngờ quay đầu nhìn Thẩm Quyết, "Thì ra tấm bản đồ kia trong tay ngươi."
"Không phải, " Thẩm Quyết đáp, "Là ở trong đầu ta."
Hạ Hầu Bái vỗ một cái lên vai Thẩm Quyết, không khỏi đáng tiếc nói: "Nếu ngươi là con trai ta thì tốt biết bao, người và người sao chênh lệch lớn như vậy chứ? Được rồi, sau này gặp lại, tiểu thiếu gia.


Ở trong cung tự chiếu cố cho mình, đừng để tiểu Liễm lo lắng."
Nàng mặc quần áo qua loa cho Hạ Hầu Liễm, đại khái là vì Thất Nguyệt Ban, bị một phen dày vò như vậy, Hạ Hầu Liễm vẫn không tỉnh lại.
Người thiếu niên vẫn còn chưa trưởng thành, mơ hồ giữa danh giới thanh và thiếu niên, cơ thể vẫn có chút đơn bạc, không nói tới đỉnh thiên lập địa.

Giờ chỉ còn lại một vẻ đơn độc thanh thuần, trên mặt một tia huyết sắc cũng không có, giống như người giấy.

Nhìn mí mắt hắn nhắm chặt, khóe miệng đọng một tia máu nhàn nhạt, tựa vết son chưa lau hết.
Thẩm Quyết kiềm chế ý muốn dang tay ôm lấy hắn, nhẹ nhàng lau đi khóe miệng đỏ thẫm kia, "Sau này còn gặp lại, Hạ Hầu Liễm."
Chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại.
Hạ Hầu bái đem Hạ Hầu Liễm vác lên vai, đạp lên ánh trăng chan chứa mà đi về phía miệng giếng.
Thẩm Quyết nhớ tới bách bảo cự lý Tĩnh Thiết, vội cầm lên, hô: "Tiền bối, Tĩnh Thiết!"
Hạ Hầu Bái thờ ơ khoát khoát tay, "Tặng cho ngươi!"
Thẩm Quyết ôm hắc đao, đứng bên cửa sổ, đưa mắt nhìn Hạ Hầu Bái mang Hạ Hầu Liễm nhảy vào trong giếng.

Chỉ một khắc, tay áo tung bay, người đã mất tung ảnh, ngay cả tiếng bước chân cũng không còn nghe thấy.

Trong đình viện thoáng ngưng trọng, chỉ còn lại vô số côn trùng không ngừng thê lương.
Thật yên lặng, quá yên lặng.
Y giống như trở lại thời gian trước kia khi chưa gặp Hạ Hầu Liễm , một thân cô độc quét tuyết trong hoàng cung.

Cả sân ngập ngụa ánh trăng, không phải cũng giống như một sân phủ đầy tuyết trắng hay sao? Thẩm Quyết nhẹ nhẹ thở ra một hơi, tựa như thấy hơi thở cũng hóa băng, khói trắng lượn lờ.
Nhân thế lạnh lẽo đến thế, y thực không muốn phải quay trở lại, nhưng cuối cùng vẫn là phải trở lại.
Dưới ánh trăng mờ mịt, sắc ảnh hoa lá chập chờn, thiếu niên mâu quang tịch mịch, mắt ngập bi thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui