Sáng sớm chủ nhật, Điểm Điểm liền chui vào phòng tôi, nằm trên đầu giường đẩy tôi: “Mẹ, mau dậy đi, không phải nói hôm nay phải đi thăm dì Lưu và tiểu Bảo Bảo sao?”
Tôi nhìn đồng hồ một chút, bây giờ mới hơn bảy giờ.
Con nhóc này hiếm thấy dậy sớm như thế, chủ nhật mà lại không ngủ nướng.
Tôi nhéo mũi bé: “Con thích Bảo Bảo như thế sao? Vậy đưa con đến chỗ dì Lưu ở nhé, mỗi ngày có thể nhìn thấy được.”
Điểm Điểm rất nghiêm túc nói: “Như vậy cũng không được, nếu như con đến nhà dì Lưu ở, mẹ sẽ nhớ con đấy.”
Tôi cười bé: “Vậy con không nhớ mẹ sao?”
“Đương nhiên có chứ, con cũng sẽ nhớ mẹ. Vì vậy chúng ta không thể rời xa! Thỉnh thoảng đi thăm bọn họ là được rồi.”
Vừa nói, vừa kéo tôi dậy.
Tôi bắt chước dáng vẻ ngủ nướng hằng ngày của bé, lăn sang phía bên kia giường.
Bé lại đi vòng qua phía khác kéo tôi, đồng thời kêu lên: “Mẹ xấu lắm!”
Một lớn một nhỏ cười lăn lộn.
Cuối cùng ra ngoài, ở trên xe, Điểm Điểm đột nhiên hỏi: “Mẹ, hôm nay đi thăm dì Lưu, có gặp chú Diệp Phi đã gặp lúc trước không?”
Tôi sửng sờ, sau đó cười hỏi bé: “Sẽ không.”
Bé vẫn nhớ Diệp Phi, chỉ gặp qua một lần mà thôi.
Kể từ sau ngày đó, Diệp Phi cũng không xuất hiện nữa, phải đi công tác rồi.
Còn có thể có một khả năng……anh ta cố ý tránh, không muốn quấy rầy cuộc sống của tôi.
Tôi nhớ lời Lưu Yến nói hôm đó: “Anh ta biết chị có con thì sẽ không ly hôn, nếu như anh ta tới tìm chị, sẽ chỉ làm chị lay động khổ sở, anh ta không muốn làm khó chị. Anh ta tình nguyện để chị sống một cuộc sống bình yên, đối với chị như vậy mới tốt……”
Diệp Phi thật hiểu tôi.
Anh ta luôn suy nghĩ thay tôi.
Chúng tôi vĩnh viễn không có cơ hội quay trở lại như ngày trước, có lẽ, quên nhau như vậy mới là lựa chọn tốt nhất.
Chính xác suy nghĩ của tôi là như vậy.
Điểm Điểm ở bên cạnh chợt nói: “Ôi, thật đáng tiếc.”
Tôi ngạc nhiên hỏi bé: “Đáng tiếc cái gì?”
“Chú Diệp Phi, không được gặp chú, thật đáng tiếc! Con cảm thấy chú ấy thật đẹp trai.”
Tôi nhịn cười hỏi bé: “Đẹp trai? Điểm Điểm có biết dáng vẻ đẹp trai là gì sao?”
Điểm Điểm giả vờ lắc đầu, thở dài: “Ôi! Người lớn bây giờ, một chút cũng không hiểu suy nghĩ của trẻ con. Dáng dấp chú Diệp Phi giống minh tinh trên phim như đúc, đương nhiên là đẹp trai.”
“Vậy, ba thì sao?”
Điểm Điểm lập tức khoa trương nói: “Ba cũng đẹp trai, nhưng mà ba và chú Diệp Phi rất khác nhau, ba quá tàn khốc! Tàn khốc chết đi được!”
Tôi bị dáng vẻ hớn hở của bé chọc cười, đứa bé mới lớn một chút như vậy, tại sao cái gì cũng biết?
Điểm Điểm đột nhiên hỏi tôi: “Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?”
“Hả? Mẹ cảm thấy cái gì?”
“Mẹ cảm thấy ba và chú Diệp Phi ai đẹp trai hơn?” Điểm Điểm nằm sắp xuống nhìn chằm chằm tôi.
Tôi chần chừ, không biết phải trả lời sao với bé, không thể làm gì khác hơn là ra vẻ dạy dỗ bé: “Đứa nhóc này, tại sao quản nhiều chuyện như vậy! Ngồi nhanh lên một chút.”
Điểm Điểm làm ra vẻ mặt ‘con hiểu’, kéo dài thanh âm một tiếng “à”.
Một lát sau còn nói: “Thật ra, chuyện đẹp trai này, cũng không phải là chuyện quan trọng… Người tốt là được.”
Tôi muốn ngất xỉu quá đi, đây là lời của một đứa bé nói ra sao, nếu như không phải đang lái xe, tôi khẳng định sẽ bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
Thật không biết bé nghe được những lời này ở đâu.
Mẹ chồng của Lưu Yến đã từ dưới quê lên, bởi vì có cháu trai, mâu thuẫn của mẹ chồng nàng dâu tạm thời được hóa giải. Bà ôm cháu trai giống như ôm vật quý cho chúng tôi xem, không ngừng khoe, đứa trẻ này có bao nhiêu thông minh, có bao nhiêu đáng yêu.
Tôi nhận ôm lấy một lát, bé trai chính là không giống nhau, mới mấy ngày đã lớn như vậy, giống như khinh khí cầu được thổi lên vậy.
Điểm Điểm thích đến sít chặt lại, lại sợ té đụng, không dám ôm, vẫn đảo quanh đứa nhỏ, thỉnh thoảng kéo tay của đứa nhỏ, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ.
Tôi thấy Điểm Điểm thật sự thích trẻ con, nhưng mà, tôi sẽ không cân nhắc việc sinh thêm một đứa nữa.
Toàn bộ tình yêu đều dành cho một mình Điểm Điểm, nếu quả thực sẽ sinh, tôi sợ mình sẽ thiên vị.
Tôn Hạo Chí sẽ không hiểu rõ điều này.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Tôn Hạo Chí là người cha tốt, chỉ là phương thức của anh ta luôn vượt quá.
Tôi vẫn còn nhớ ngày tôi sinh Điểm Điểm, anh ta không thể khẩn trương, khi đó không cho phép người thân vào phòng sinh, mắt anh ta đỏ lên níu lấy cổ áo bác sĩ, nếu như gặp chuyện không may, anh ta sẽ làm cho cả nhà bác sĩ đẹp mặt!
Nằm trên bàn mổ, đối diện với khuôn mặt đầy mồ hôi của bác sĩ, chỉ có thể oán giận Tôn Hạo Chí ngang tàn và rất kích động.
Vẫn tốt là Điểm Điểm ra đời thuận lợi.
Sau khi từ bệnh viện về nhà, Điểm Điểm thường khóc lớn cả đêm, lần này bất luận có uy hiếp bác sĩ thế nào, cũng không tìm ra nguyên nhân.
Tôi gấp đến độ không để ý đến phải ở cử thế nào, cả đêm đều ôm bé.
Cho đến khi Tôn Hạo Chí đoạt đứa bé trên tay tôi, ra lệnh cho tôi lập tức đi ngủ, Điểm Điểm khóc suốt một đêm rồi đột nhiên im lặng.
Tôi vẫn còn nhớ tình cảnh lúc ấy, Điểm Điểm đưa bàn tay bé nhỏ ra, nắm chặt lấy ngón tay của Tôn Hạo Chí, một khắc kia, thái độ của Tôn Hạo Chí vô cùng dịu dàng.
Anh ta ôm Điểm Điểm không ngừng đi lại ở trong phòng, Điểm Điểm rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Vô luận tôi nói như thế nào, anh ta cũng không chịu đặt đứa bé xuống, cứ ôm như vậy đi mãi cả đêm……
Tôi cũng đã từng cảm động.
Điểm Điểm lớn lên một chút, lúc bắt đầu loạng choạng tập đi, thích làm cái đuôi đi theo sau Tôn Hạo Chí.
Thư phòng của Tôn Hạo Chí không cho phép người khác đi vào, chỉ duy nhất có mình Điểm Điểm có thể vào, thậm chí anh ta cũng không đỡ Điểm Điểm, một cước đá văng người em trai đến báo cáo chuyện ra khỏi thư phòng.
Lúc còn bé tóc Điểm Điểm mọc không tốt, trên đỉnh đầu còn thiếu một khối, ai dám nhìn lâu một chút, Tộn Hạo Chí liền trừng mắt, sợ đến mức người khác đành phải nói, bình thường, trẻ con đều như vậy!
Cho đến vài tháng sau tốt hơn nhiều, Tôn Hạo Chí lại ôm đứa nhỏ đi khắp nơi gặp ai đều buộc người ta thừa nhận đứa nhỏ này xinh đẹp nhường nào!
Nếu như thuận theo anh ta, không biết sẽ biến Điểm Điểm thành dáng vẻ kiêu căng như thế nào!
Quần áo lúc nhỏ của Điểm Điểm nhiều đến nổi không kịp thay, hễ trên thế giới có bán đồ chơi gì đều được chuyển về nhà hết, lúc nào cũng nghi ngờ hỏi tôi có phải Điểm Điểm ăn không đủ nhiều, nên dáng dấp mới không mập mạp!
Tôi muốn đưa Điểm Điểm đi nhà trẻ, anh ta hầm hừ không đồng ý, tình nguyện mời thêm mấy người đến nhà chăm.
Rốt cuộc tôi cũng ý thức được, tiếp tục như thế này, Điểm Điểm hoặc là sẽ trở thành hoa trong nhà kính, yếu đuối, hoặc là trở thành một công chúa ngang ngược kiêu ngạo, dã man độc tài.
Tôi nghiêm túc nói chuyện với anh ta, anh ta làm ầm ĩ, khổ cực dốc sức làm không phải là vì đứa nhỏ sao, tại sao không thể chu cấp cho bé tất cả những thứ tốt nhất?
Mà tôi kiên trì muốn để Điểm Điểm trải qua cuộc sống của một đứa trẻ bình thường, không muốn biến bé thành người giống như Tôn Hạo Chí!
Vì vậy chúng tôi bắt đầu cãi vã, đó cũng là lần đầu tiên, tôi uy hiếp anh ta, tôi muốn ly hôn, mang đứa bé rời xa anh ta.
Cuối cùng Tôn Hạo Chí thỏa hiệp làm theo, tôi cũng không biết, anh ta thật sự hiểu khổ tâm của tôi, hay là không muốn mất đi Điểm Điểm.
Là bắt đầu từ lúc đó sao? Anh ta từ từ thay đổi đêm không về ngủ, mà hòa bình ngắn ngũi giữa chúng tôi từ đó cũng không còn nữa.
Nếu như, tôi đổi phương thức nói chuyện với anh ta, có phải kết quả sẽ khác nhau không?
Tôi không biết.
Ôi! Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, ngày như vậy cũng đã qua rồi……
“Chị Tiểu Tây, ăn trưa ở chỗ em đi, mẹ chồng em gói sủi cảo ăn rất ngon.” Lưu Yến nháy mắt với tôi.
À, học miệng ngọt, biết dụ dỗ cho người già vui vẻ.
Tôi cũng không khách khí: “Được, vậy để chị giúp một tay.”
Bà không khỏi phóng đại, lập tức đẩy tôi ra ngoài: “Không cần đâu, một chút công việc này, ta làm một chút sẽ xong, cháu ngồi nói chuyện với Lưu Yến đi.”
Tôi cười cười vẫn đi vào phòng bếp, sao có thể ăn sẳn như vậy được.
Ở nhà Lưu Yến ăn cơm, Điểm Điểm đã bắt đầu ngáp. Đứa nhỏ này buổi sáng dậy quá sớm.
Tôi bảo Điểm Điểm nói lời tạm biệt, bọn họ không ngừng mời ở lại.
Tôi vội nói: “Cháu còn đưa Điểm Điểm đi thăm bà nội, lần sau lại tới, không cần tiễn đâu, cháu quen đường lắm.”
Xuống lầu, Điểm Điểm đã ngủ gục, tôi vỗ mặt bé: “Không cho ngủ, buổi chiều ngủ, buổi tối lại không ngủ được.”
Cuối cùng, vẫn là cho bé ăn một cây kem mới hoàn toàn tỉnh lại.
Mẹ của Tôn Hạo Chí, là mẹ chồng của tôi, bà nội của Điểm Điểm, là một người phụ nữ vô cùng đặc biệt.
Nếu như không nói, không ai nhìn ra được bà đã sáu mươi tuổi.
Lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, là trong hôn lễ của tôi và Tôn Hạo Chí.
Bà cũng không phải là người lạnh lùng, chính là vô cùng sáng suốt.
Ngày ấy, bà kéo tay tôi, nhét vào tay tôi một phong bao lì xì rất dày, dứt khoát nói với tôi: “Chuyện của các con mẹ sẽ không can dự, mẹ cũng không cần các con phụng dưỡng. Gặp khó khăn có thể tìm đến mẹ nhờ giúp đỡ, không có khó khăn tới nhà ngồi một chút cũng rất hoan nghênh. Mẹ đảm bảo, tuyệt đối sẽ không tranh giành tình nhân với con dâu, cũng không thể quơ tay múa chân đối với cuộc sống của các con được, nhưng là vì mẹ có cuộc sống riêng của mình, chuyện mang con linh tinh các thứ đến……. đừng hy vọng ở mẹ.”
Tôi giật mình, cũng khen ngợi bà phóng khoáng, càng đừng nhắc tới khí thế toàn thân của bà, sức sống tư thái bắn ra bốn phía, thật làm cho người ta hâm mộ.
Tôi cho là phụ nữ sống trong nhung lụa đều là như vậy, về sau mới nghe bà nói qua, lúc ba của Tôn Hạo Chí, bà cũng chỉ là bà chủ bình thường, nhẫn nhục chịu khó mấy chục năm. Ông cụ cả đời ở nhà nói một không nói hai, bà cũng chưa từng biểu đạt qua ý kiến các nhân. Cho đến lúc ông cụ bệnh qua đời, bà mới đột nhiên nghĩ tới, muốn những ngày còn lại phải đặc sắc, không có gì tiếc nuối.
Bà nói thế này: “Tài sản để lại của ba Tôn Hạo Chí, tiền lương về hưu của mẹ, đủ để mẹ mời một người làm, cần gì phải phiền con tới? Trở về sống cuộc sống của chính mình cho tốt vào, tốt hơn bất cứ thứ gì khác!”
Buổi sáng trước khi ra khỏi nhà, tôi đã hẹn qua với bà rồi, bà đặc biệt chọn lúc hai giờ chiều đến bồn giờ chiều đợi chúng tôi. Tôi không dám tới sớm, ở dưới lầu mua chút trái cây mới lên.
Mẹ chồng mở cửa, ôm Điểm Điểm, lại oán trách tôi mang đồ theo làm gì, trái cây trong nhà nhiều đến nổi ăn không hết, còn không bằng mỗi ngày tự mua một chút cho bản thân mình, lại mới mẻ.
Tôi không thể làm gì khác hơn là nói, vậy lần sau con sẽ gọi điện tới, ngàn vạn lần nói cho con biết trong nhà thiếu cái gì, cũng không thể đi tay không đến được.
Bà cười mắng tôi, vẫn còn quá khách khí.
Tôi ngồi xuống, trong chớp nhoáng bà bưng bánh ngọt do mình nướng ra ngoài, nói cho chúng tôi biết, bên ngoài làm không vệ sinh, vẫn là mình nướng mạnh khỏe an toàn hơn.
Điểm Điểm cắn một miếng, kêu to: “Bà nội, bà nướng bánh ăn ngon hơn gấp trăm lần so với bên ngoài!”
Bà nội cười nói: “Lát nữa tất cả đều cho con mang về.”
Chúng tôi nói đùa một lúc, tôi nhìn thời gian, đã đến lúc phải về rồi.
Bà nội nói: “Lớn một chút đã không có quay về. Con nói với nó, mọi sự phải làm bằng tâm. Bây giờ không thể so với ba của nó khi còn sống!”
Tôi đồng ý: “Vâng, con gặp anh ta sẽ nói với anh ta.”
Mẹ chồng là người khôn khéo, nói trúng tim đen: “Chỉ sợ các con gặp mặt cũng khó!”
Tôi thấp đầu cười: “Mẹ, không phải mẹ nói sẽ không quản chuyện của chúng con sao.”
Bà lắc đầu: “Được được được, ta mặc kệ. Chẳng qua đã già rồi nên thích càu nhàu, đứa bé ngoan, ta đã sớm nhìn ra chí lớn không xứng với con, nếu như các con không có ý định chia tay, tốt nhất là nghĩ thông suốt một chút! Nếu không, con hãy cùng nó tìm cách tốt hơn, nó dám không đồng ý, bảo nó đến tìm ta.”
Nghe bà nói như vậy, tôi vừa cảm kích vừa áy náy, rốt cuộc thì cũng đã để cho bà bận tâm rồi.
Tôi cắn môi gật đầu: “Con sẽ suy nghĩ kỹ, mẹ, mẹ đừng lo lắng.”
Mẹ chồng vỗ bả vai tôi, tiễn chúng tôi ra ngoài, đưa cho Điểm Điểm một túi bánh ngọt, cười híp mắt nói với Điểm Điểm: “Điểm Điểm ngoan, tối nay bà nội có việc, không giữ con lại ăn cơm, lần sau bà nội sẽ làm món ngon cho con ăn!”
Điểm Điểm “vâng” một tiếng nói: “Vậy con gọi điện thoại nói cho bà nội biết con muốn ăn món gì, tránh để bà nội hao tổn tâm trí.”
Đứa nhỏ này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...