Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn cúi đầu, hoàn toàn không nhìn cô, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cô xoay người gấp rút cởi áo, bóng lưng trần tuyệt đẹp bỗng chốc xuất hiện rồi nằm sấp lên giường.
“Anh Hàn, thực ra có thể kêu Thím Lý giúp tôi xoa bóp cũng được mà.” Kỷ Hi Nguyệt vùi đầu vào gối lí nhí nói.
“Không được.” Triệu Húc Hàn thốt ra hai chữ.
“Tại sao?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò.
“Không được là không được!” Câu trả lời của Triệu Húc Hàn vô cùng độc đoán và lạnh nhạt.
“….” Kỷ Hi Nguyệt cạn lời.
Hai bàn tay mát lạnh bắt đầu xoa bóp lên bờ vai mỏng manh của Kỷ Hi Nguyệt.
Cô có chút run rẩy, sau đó lập tức thả lỏng.
Thôi thì cam chịu số phận, dù sao người đàn ông này nhìn cũng đã nhìn, sờ cũng đã sờ, làm cũng làm nốt rồi, còn cái gì nữa mà phải che che giấu giấu.
Cô càng phản kháng người đàn ông này càng cưỡng ép, vậy thì hà cớ gì?
Dù sao anh cũng chẳng có cảm giác và phản ứng với cô, vậy thì cô cứ coi như anh là thầy giáo massage là được.
Nếu đã không phản kháng được, vậy thì phải học cách tận hưởng.
Kỷ Hi Nguyệt nhắm hai mắt lại, thực sự bắt đầu hưởng thụ.
Cô thôi không suy đoán suy nghĩ và cách làm của người đàn ôn này nữa, vì dù sao cô cũng đoán không ra.
Không thể không công nhận rằng tay nghề của Triệu Húc Hàn rất cao siêu.
Sau khi buông thả tâm tình, giải phóng bản thân, Kỷ Hi Nguyệt lại bắt đầu thiêm thiếp buồn ngủ.
Triệu Húc Hán thấy người phụ nữ này bắt đầu có tiếng ngáy nhẹ, khóe miệng anh khẽ co giật.
Xoa bóp xong tấm lưng, anh lại giúp cô xoa bóp hai cánh tay.
Dưới bàn tay to lớn đâu đâu cũng là làn da mịn màng trơn bóng.
Mỗi lần tiếp xúc lại khiêu khích sự tự chủ của anh.
Kỳ thực tối nay anh đến đây cũng là do chưa hài lòng với sự tự chủ của mình vào buổi chiều nên muốn khắc phục điều gì đó.
Nhưng anh phát hiện càng muốn khắc phục thì trong lòng lại càng thêm rối loạn.
Ban nãy lúc cô vừa cởi đồ, sự kiên định trong lòng anh đã bắt đầu lung lay.
Nên là cho dù lần này Kỷ Hi Nguyệt không cởi quần, anh cũng không không dám ra lệnh cho cô làm điều đó.
Thời gian massage vô thức trôi qua, đợi tới khi Triệu Húc Hàn để ý mới phát hiện đã trôi qua hơn một giờ đồng hồ, xúc cảm tuyệt vời làm anh không muốn rời tay.
Anh nhắm hai mắt lại, hít thở thật sâu rồi đứng dậy.
Ánh mắt lưu lại trên tấm lưng tuyệt đẹp của cô một hồi lâu, sau đó khuôn mặt tối sầm lại, giúp Kỷ Hi Nguyệt đắp chăn rồi rời khỏi phòng cô.
Triệu Húc Hàn lại bực mình vào phòng tắm xối nước lạnh.
Tự nhủ bản thân như vậy là không được, không thể để người phụ nữ này trở thành điểm yếu của anh.
Sáng hôm sau Kỷ Hi Nguyệt thức giấc, phát hiện tình trạng đau nhức trên cơ thể đã đỡ hơn mấy ngày trước rất nhiều, có vẻ như việc xoa bóp thực sự có hiệu quả.
Cô lên sân thượng tìm Triệu Húc Hàn.
Đại ma vương hôm nay hình như mắt có quầng thâm, đây là tình huống rất hiếm thấy.
Mặt mũi cũng u ám, giống như gió thổi trước khi bão giông kéo đến.
Hai tiếng luyện tập thân thể Triệu Húc Hàn hầu như không nói chuyện, tập xong thì bỏ đi luôn, Kỷ Hi Nguyệt cũng dại ra, cô không ghẹo gì anh đấy chứ?
Vừa mới đến cổng đài truyên hình điện thoại đã có tin nhắn tới, là tin nhắn của bố Kỷ Thượng Hải, dặn cô ngày mai nhớ về nhà sớm một chút, sau đó hai cha con cùng đi tiệc sinh nhật lần thứ năm mươi của chú Tiền Vạn Hào.
Kỷ Hi Nguyện vui vẻ hồi âm lại tin nhắn.
“Vương Nguyệt?” Bỗng nhiên sau lưng có ai đó gọi tên cô.
Kỷ Hi Nguyệt quay đầu, cô nhìn thấy một người đàn ông hơi quen quen, sau đó sực nhớ lại: “Anh là chồng của chị Trương?”
“Đúng đúng đúng.” Chồng của Trương Cầm vội vàng cười chào, nhưng nụ cười cũng nhanh chóng dập tắt: “Vương Nguyệt, tôi tìm cô là có chuyện muốn nói.”
Kỷ Hi Nguyệt giật mình: “Không phải chị Trương xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
“Không phải, là chị Trương bảo tôi tới tìm cô.” Chồng của Trương Cầm quan sát tứ phía, dáng vẻ hình như rất căng thẳng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...