Thanh samurai rớt xuống đất, Kỷ Hi Nguyệt lập tức đá văng ra xa, mặt đối mặt với Hắc Trạch Minh.
Hắc Trạch Minh lùi lại mấy bước, kinh hãi nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Cô là ai?”
Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy: “Tôi đương nhiên là người đối phó với anh!”
“Cô, cô là lính đặc nhiệm?” Hắc Trạch Minh rõ ràng rất kinh sợ thực lực của Kỷ Hi Nguyệt.
“Anh nói chuyện thừa thãi thật đấy! Truy lùng anh ba ngày nay, anh còn không biết người đối phó với anh là ai ư? Anh đả thương bạn tôi, cho nên lần nay tôi sẽ trả thù cho bạn tôi!” Kỷ Hi Nguyệt nói xong liền vung một quyền.
Hắc Trạch Minh không phải là người tu luyện khí công, nên đâu có khả năng né tránh.
Mặc dù thực lực của hắn ta rất khá, nhưng so với một quái thai như Kỷ Hi Nguyệt thì vẫn còn kém rất xa.
Vì vậy, một quyền này trực tiếp đánh thẳng vào mặt Hắc Trạch Minh, sóng mũi của hắn ta lập tức vỡ nát, phần mặt như nở hoa, máu bắn ra tung tóe, đau đớn khiến hắn ta hét lên, bụm mặt rồi ngã nhào xuống đất.
Quần áo Kỷ Hi Nguyệt bị máu phun trúng, khiến cô có cảm giác buồn nôn.
Nhưng sau đó, cô lập tức xoay người lại, nhìn về hướng người đàn ông vừa nãy bị đánh trúng cằm và bay mất vài cái răng thì thấy hắn ta đang rục rịch muốn lấy khẩu súng.
Song thấy cô xoay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm mình, hắn ta liền giơ hai tay lên, không dám đụng đến khẩu súng nữa.
Kỷ Hi Nguyệt bước tới nhặt khẩu súng lên, sau đó lại nhặt thanh samurai và con dao gọt hoa quả, cuối cùng một phát đánh ngất tên nào đó, thu lại khẩu súng còn lại.
Hai vợ chồng đó vui mừng la thét, trong mắt đầy sự vui mừng và khâm phục.
Kỷ Hi Nguyệt liền bước tới giúp bọn họ mở trói và bịt miệng, hai người lập tức ôm nhau khóc nức nở, không ngờ còn thể sống tiếp.
Kỷ Hi Nguyệt bước tới mở cửa ra, Hạ Tâm Lan vẫn đang đứng sẵn ở cửa.
Thấy cửa mở, cô ấy lập tức ngồi xuống, nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt mới kinh ngạc đứng lên.
“Xong rồi đấy, chuyện phía sau giao lại cho cô.
Tôi tranh thủ về nhà đây, nếu không anh Hàn sẽ nổi giận.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Hạ Tâm Lan.
Trên người cô có vết máu, để trời sáng ra ngoài có người nhìn thấy sẽ không hay.
“Xong rồi? Thật sao?” Hạ Tâm Lan không dám tin.
Kỷ Hi Nguyệt giao cho cô ấy mấy hung khí trong tay rồi mở rộng cửa ra.
Hạ Tâm Lan thấy bốn tên buôn lậu m.a tú.y đang nằm sải lai dưới sàn, còn đôi vợ chồng thì vẫn đang bật khóc vì sống sót sau tai nạn.
“Tôi đi đây.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì chạy thẳng vào thang máy.
Hạ Tâm Lan cảm động gật đầu.
Cô ấy vẫn phải ở lại, thông qua bộ đàm liên lạc với bên ngoài.
Đội đặc nhiệm chẳng mấy chốc đã có mặt, thấy trên sàn nhà bê bết máu và dấu vết đánh nhau rõ ràng, xem ra nơi đây vừa trải qua một trận chiến ác liệt.
Nhưng bất kể thế nào thì bốn tên buôn lậu m.a tú.y này cũng đã bị tóm gọn, hơn nữa tên nào cũng thương tích khá nặng, hai người hôn mê, hai người còn lại mặt đầy máu, chứng tỏ vừa bị ăn đánh rất dữ dội.
Đặc biệt là cánh tay của Hắc Trạch Minh còn có vết dao chém, sóng mũi thì gãy vụn, mặt mũi nức toác, đôi mắt sưng vù và hàm răng đã biến mất, đủ cho thấy Kỷ Hi Nguyệt ra tay rất tàn nhẫn.
Hạ Tâm Lan không vào trong mà đợi Ngô Vĩ đem đồng phục lính đặc nhiệm và mặt nạ lên mặc vào mới bước vào.
Nhìn thấy tình hình của bốn tên như vậy, cô ấy cũng hết sức cảm thán.
Sau đó cô nhắc nhở hai người dân là không được kể chuyện xảy ra tối nay với bên ngoài, vì chuyện này có liên quan đến cơ mật của quốc gia.
Hai vợ chồng đương nhiên không dám, có điều cả hai người đều thấy Kỷ Hi Nguyệt có chút quen mặt, nhưng nhất thời không nhớ ra, có lẽ nếu lần sau thấy Kỷ Hi Nguyệt trong tivi, bọn họ sẽ nhớ ra được.
Nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không rằng, Kỷ đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải là nữ chiến sĩ của đội đặc nhiệm này, và chắc hẳn chỉ là vóc dáng giống nhau mà thôi.
Kỷ Hi Nguyệt lái xe như bay về tới khu dân cư là đã sắp năm giờ sáng.
Cô nhẹ nhàng bước vào nhà, lên lầu tắm rửa rồi nằm xuống ngủ.
Nhưng vừa định chợp mắt thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Kỷ Hi Nguyệt mở mắt ra thì thấy Triệu Húc Hàn đã tới trước giường, lo lắng nói: “Tiểu Nguyệt, em không sao chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...