Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Triệu Vân Sâm thất kinh, lập tức quát cô: “Tào lao!”
“Xuỵt!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng đè giữ bàn tay của cậu ta: “Cậu con mẹ nó nói nhỏ chút đi được không! Tôi cũng là nghe người ta đồn nên mới hỏi thử cậu đấy chứ, cậu kích động cái gì!”
Triệu Vân Sâm đưa mắt nhìn bàn tay trắng nõn của Kỷ Hi Nguyệt đang đè lên mu bàn tay của cậu ta, không biết vì sao lửa giận lại lập tức hạ xuống, nhìn cô, nói: “Cô đừng nói linh tinh, mặc dù bà nội tôi không thích bà nội nhỏ, nhưng sẽ không giết bà ấy đâu!”
Triệu Vân Sâm gọi mẹ của Triệu Húc Hàn là bà nội nhỏ.
Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục nhỏ giọng nói: “Cậu đừng kích động, tôi chỉ là nghe người ta đồn vậy thôi.
Cậu nghĩ thử đi, có ai là không biết chuyện của lão chủ nhân Triệu gia đâu? Mặc dù bà nội cậu làm chủ mẫu đương gia, nhưng ông nội cậu đâu hề yêu bà ấy, thành ra mới có chuyện về sau cưới bà nội nhỏ của cậu.
Và theo những gì tôi được biết thì ông nội cậu rất yêu bà nội nhỏ của cậu, nên tôi nghĩ suy đoán của mọi người là bà nội của cậu chắc chắn đã nổi lòng ghen ghét đố kị.
Đây cũng là bản năng bình thường của một người mà đúng không? Thế nên khi bà nội nhỏ của cậu chết, mọi người đều cảm thấy đó không phải là một tai nạn, mà rất có khả năng là đã bị bà nội của cậu mưu sát.
Đừng kích động!”
Thấy Triệu Vân Sâm lại sắp bốc hỏa, Kỷ Hi Nguyệt vội vàng mạnh tay ấn giữ cậu ta lại.
“Con mẹ nó ai đồn bậy bạ vậy! Ông đây mà biết nhất định sẽ vặn đứt cổ nó ra!” Triệu Vân Sâm tức giận phì phò nói, “Bà nội nhỏ bị đuối nước mà chết, cả pháp y cũng đã kết luận rồi, tại sao còn có mấy kiểu thêu dệt hoang đường như vậy!”
“Nhưng bà nội nhỏ của cậu biết bơi mà?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi ngược lại.
Triệu Vân Sâm sửng sốt, sau đó há hốc nói: “Bà nội nhỏ biết bơi?”
“Mẹ kiếp! Cậu không biết sao?” Kỷ Hi Nguyệt liền khinh thường cậu ta, “Xem ra cậu cũng đâu rành hơn tôi là bao.”
Sắc mặt Triệu Vân Sâm liền trở nên ngượng ngập: “Tôi, mấy chuyện tôi biết được đều nghe mẹ tôi nói.
Mẹ tôi đúng là chẳng biết gì cả.
Nhưng mà Kỷ Hi Nguyệt, tôi nói cô nghe, bà nội tôi không phải là người như vậy đâu.”
“Sao cậu biết? Có một số người ‘biết người biết mặt khó biết lòng’ lắm.” Kỷ Hi Nguyệt thả cậu ta ra, bưng chén canh lên, vừa uống vừa nghĩ thầm, xem ra không đào được tin tức gì từ phía Triệu Vân Sâm rồi.
“Không đâu, tôi nói thật đấy.
Do cô chưa gặp bà nội tôi thôi, nếu gặp rồi cô sẽ biết bà ấy không phải là người như vậy.
Bà nội là một người phụ nữ truyền thống và rất nặng lòng với gia tộc, nếu không dễ gì bà tôi chấp nhận sự tồn tại của bà nội nhỏ? Với lại, hà cớ gì phải đợi tám năm sau mới giết bà nội nhỏ? Với thế lực của bà tôi và gia đình bà tôi, có thể bà nội nhỏ đã chết vài lần luôn rồi ấy.”
Triệu Vân Sâm nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nghiêm túc nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng: “Phải không? Triệu Vân Sâm, tôi nói này, không phải tôi chê gì cậu, nhưng cậu thât sự không hiểu phụ nữ đâu.
Thôi bỏ đi, đừng nói chủ đề này nữa, cậu cũng đừng kể với người khác là tôi hỏi vấn đề này đấy nhé.”
Triệu Vân Sâm thấy cô bày ra dáng vẻ khinh thường cậu ta thì nôn nóng nói: “Cô phải tin tôi, thật đấy.
Bà nội tôi không bao giờ làm vậy đâu.
Nếu cô không thì để tôi về hỏi mẹ tôi thử xem.”
“Mẹ cậu? Mẹ cậu thì biết cái gì? Chắc chắn cũng nghe đồn thôi.
Bà ấy cũng đâu phải người của Triệu gia.” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường, “Chỉ có bố cậu may ra biết được.”
“Được, vậy để tôi hỏi bố tôi!” Triệu Vân Sâm kiên định nói.
Kỷ Hi Nguyệt mừng thầm: “Cậu đi hỏi cũng được, nhưng nhớ đừng nói là tôi nói.
Bố cậu vốn dĩ đã đủ ghét tôi rồi.
Nếu sau này cậu còn muốn làm bạn với tôi thì tốt nhất đừng nhắc đến tên tôi.”
Triệu Vân Sâm ngẩn ra vài giây, sau đó vui mừng nói: “Còn làm bạn được à?”
“Ba năm nữa rồi nói!” Kỷ Hi Nguyệt lại trở nên lạnh lùng.
Triệu Vân Sâm khẽ chép miệng: “Được, tôi sẽ hỏi rõ ràng, mất công cô lại hiểu lầm bà nội tôi, hứ!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...