Cố Cửu thấy Kỷ Hi Nguyệt không giống nói dối, vẻ mặt bỗng nhiên nghiêm túc hơn: “Cô ấy khiêu khích cô thế nào?”
“Miệng thối thì thiếu đòn thôi, anh đau lòng cho cô ta à?” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày nhìn anh ấy.
Sắc mặt Cố Cửu trở nên khó coi: “Chẳng lẽ cô ấy lại nói mấy câu đại khái như cô không hợp với Hàn thiếu hay gì đó?”
“Cô ta chửi tôi là con tiện nhân.
Tôi còn không biết là mình đê tiện chỗ nào luôn ấy.
Bây giờ tôi đang cân nhấc xem có nên nói với anh Hàn chuyện này không.
Dù sao Vô Cốt cũng là người của Triệu gia.” Kỷ Hi Nguyệt nói ra cũng vì nguyên nhân này.
Cố Cửu chau mày: “Một khi nói ra, Vô Cốt chắc chắn sẽ bị trừng phạt, chỉ e là càng hận cô hơn.”
“Cố thiếu, có phải anh thích cô ta rồi không? Nếu thật vậy thì tôi sẽ nể mặt anh không so đo với cô ta nữa.
Nhưng anh bảo tôi nói ra cô ta càng hận tôi hơn, vậy lẽ nào tôi không nói cô ta sẽ không hận tôi nữa?”
Kỷ Hi Nguyệt không khách khí nói: “Con người của tôi thích sự thẳng thắn, nếu có một người căm hận mình như vậy ở bên cạnh, tôi cũng sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.
Chắc là sau này tôi sẽ hạn chế đến chỗ của anh, mất công nhìn thấy cô ta lại càng thêm ghét, ảnh hưởng đến tâm trạng và khẩu vị.”
Cố Cửu biến sắc: “Vậy thôi cô nói đi, để chuyển cô ta đến chỗ khác.
Bên cạnh tôi đổi người nào cũng được.” Chuyện làm anh ấy vui vẻ nhất hiện tại là thỉnh thoảng Kỷ Hi Nguyệt sẽ ghé đến thăm anh ấy.
Nếu cô không dám đến nữa, anh ấy cũng chẳng còn tâm trạng nói chuyện.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười khanh khách: “Thế chứ.”
Đột nhiên cánh cửa bị đẩy mạnh ra, Vô Cốt bước vào, sau đó còn đóng sập cửa lại.
Cố Cửu nhìn gương mặt đỏ tấy và ánh mắt hùng hổ tức giận của Vô Cốt thì biết Kỷ Hi Nguyệt không hề nói dối.
Cho dù Kỷ Hi Nguyệt có làm chuyện gì sai đi nữa, thì với tư cách là một vệ sĩ của Triệu Thị, thái độ của cô ta đối với người phụ nữ của chủ nhân như vậy là không được.
Triệu gia là một gia tộc rất bảo thủ, đặc biệt là sự rạch ròi về thân phận và địa vị.
Vô Cốt rõ ràng là đang lấy hạ phạm thượng.
Cái này mà bị phạt thì thật sự không hề dễ chịu đâu.
“Sao thế? Không phục à?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta, cười khẩy, hai tay khoanh trước ngực, lưng dựa vào sô pha.
“Kỷ Hi Nguyệt, có giỏi thì chúng ta đánh tay đôi đi! Nếu cô thua, cô phải rời khỏi cậu chủ!” Vô Cốt hung hăng nói.
“Vô Cốt, cô điên à!” Cố Cửu nổi giận, “Cô chỉ là một vệ sĩ mà muốn giúp cậu chủ của cô định đoạt sao? Cô có biết hình phạt sẽ là gì không?”
Khuôn mặt đẹp trai của Cố Cửu đen lại, rõ ràng là anh ấy cũng rất tức giận.
Lồng ngực Vô Cốt phập phồng vì tức giận, ánh mắt lạnh lùng liến nhìn Cố Cửu: “Cố thiếu, đây là chuyện ân oán cá nhân của tôi và Kỷ Hi Nguyệt, không liên quan đến Triệu gia, cũng không phải việc của anh!”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn ánh mắt hận đến không thể giết cô của Vô Cốt, đột nhiên bật cười.
Một nụ cười nhạo báng và khinh thường đến vô hại.
“Vô Cốt, chưa kể đến việc tôi có sợ đấu tay đôi với cô hay không, mà dù thật sự tôi có thua đi nữa, cô dựa vào cái gì đòi tôi rời khỏi anh Hàn? Cô cho rằng tôi cũng là loại phụ nữ ngu xuẩn như cô sao?” Kỷ Hi Nguyệt thật sự cạn lời.
“Cô!” Vô Cốt nổi đóa, “Kỷ Hi Nguyệt, tốt xấu gì tôi cũng là vệ sĩ của Triệu gia, nếu cô không đạt được tiêu chuẩn đầu tiên của chủ mẫu Triệu gia, thử hỏi còn ai phục cô nữa!”
“Người như cô mà phục tôi thì cũng chẳng có tác dụng gì!” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy, “Có điều, nếu cô đã muốn đấu tay đôi thì tôi đây cũng sẵn sàng đáp ứng cô thôi, nhưng tôi muốn thay đổi điều kiện cá cược!”
Vô Cốt tức đến run người: “Được thôi, cô nói đi!”
Cố Cửu lo lắng nhìn hai người phụ nữ, một người thì điềm nhiên như không, còn một người thì sắc mặt dữ tợn.
Anh ấy thật sự không hiểu, rõ ràng đều là người của mình, tại sao lại thành ra như vậy?
“Nếu cô thua, sau này gặp tôi phải gọi tôi là bà cô*!” Kỷ Hi Nguyệt nhếch lên một nụ cười giảo hoạt.
(Bà cô: 姑奶奶:cô của bố – nguồn: Vtudien.).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...