Khuôn mặt cô gái lúc này đã trắng bệch, toàn thân run rẩy, hai tay ôm lấy thân thể mình, ngồi sâu vào sô pha, đối diện là tivi đang phát tin tức, còn Triệu Húc Hàn thì đứng đằng sau sô pha, cho nên cô gái đó không nhìn thấy được người của Triệu Húc Hàn.
Kỷ Hi Nguyệt thấy bên ngoài phòng khách là khoảng sân, cũng may là cửa sổ đều có rèm, vì vậy bên ngoài không thể nhìn thấy được tình hình bên trong.
“Tìm thử xem có camera không.” Triệu Húc Hàn thấp giọng nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn xung quanh tìm camera, quả nhiên trong bình hoa giả đặt ở phòng khách có một cái.
Xem ra cô gái này cũng rất có đầu óc.
Sắc mặt của cô gái rất khó coi, Triệu Húc Hàn thấp giọng hỏi cô ấy chuyện gì đó, cô gái sợ hãi, liên tục lắc đầu.
Lúc cất tiếng còn nói lắp bắp, Kỷ Hi Nguyệt nhìn mà có chút không đành lòng.
Ý của cô gái đó là cô ấy không hề quen người nào tên là Mai Ngọc, Triệu Húc Hàn đành phải lấy di động ra mở hình cho cô ấy xem.
Cô gái có vẻ rất ngạc nhiên.
Có lẽ bình thường Mai Ngọc không ăn mặc kiểu đầu gấu như vậy.
Và có lẽ chính cô gái này cũng không hề biết Mai Ngọc rốt cuộc là người như thế nào.
Triệu Húc Hàn trong lúc tức giận đã vô tình đưa con dao quá gần, làm cho phần cổ của cô gái đột nhiên chảy máu, nước mắt nước mũi cũng không ngừng tuôn ra, còn nhìn Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt cầu xin.
“Em thấy hẳn là cô ấy không biết thật.” Kỷ Hi Nguyệt nghẹn giọng nói.
Triệu Húc Hàn buông lõng con dao, sau đó đến trước camera, dùng tiếng Anh nói một câu, đại khái là ‘Mai Ngọc, nếu anh không muốn bạn gái của mình chết, khuya nay hãy đến công viên trung tâm gặp mặt’.
Sau đó nữa, Triệu Húc Hàn nói với cô gái là cô ấy có thể báo cảnh sát, nhưng báo cảnh sát không hề có lợi cho cô ấy và Mai Ngọc, bởi vì người họ cần chỉ là Mai Ngọc, không phải cô ấy.
Chỉ cần cô ấy kêu Mai Ngọc đến gặp họ, cô ấy sẽ được an toàn.
Cô gái liên tục gật đầu, vô cùng sợ hãi.
Nói xong, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt biến mất từ cửa sau.
Nhưng trên thực tế, hai người không hề đi đâu xa mà chỉ nằm trên mái nhà.
“Anh Hàn, anh nghĩ Mai Ngọc có đến không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Em không nghe cô gái đó gọi điện thoại rồi sao? Nếu Mai Ngọc quan tâm cô gái này, chắc chắn sẽ đến.” Triệu Húc Hàn đáp.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, nhưng cô nghĩ Mai Ngọc sẽ không đến.
Nhưng đúng là gừng càng già càng cay, chỉ một chốc sau trước con đường vào ngôi biệt thự đã xuất hiện một chiếc xe ô tô, người bước xuống xe nhìn rất giống Mai Ngọc, hắn ta đội mũ lưỡi trai và cúi thấp đầu.
“Anh Hàn, đến thật kìa.” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc thốt lên.
“Cô gái đó gọi điện thoại cho hắn ta, chắc chắn sẽ kể cho hắn ta nghe những lời anh đã nói trước camera lúc nãy, nghĩa là cho dù chúng ta có muốn tìm người thì cũng phải đến nửa đêm, vì vậy Mai Ngọc sẽ cho rằng bên đây đã an toàn.
Hơn nữa, cô gái đó chỉ sống một mình, nhưng trong phòng khách lại có quần áo của đàn ông, bộ quần áo đó kích cỡ lại vừa khớp với thân hình của Mai Ngọc.
Như vậy có thể đoán chừng là Mai Ngọc rất quan tâm đến cô gái này.”
Triệu Húc Hàn phân tích cho Kỷ Hi Nguyệt nghe, Kỷ Hi Nguyệt liên tục gật đầu.
Lời giải thích của Triệu Húc Hàn rất có lý, cô cũng nhìn thấy đồ đạc của đàn ông, trong phòng tắm còn có cốc đựng bàn chải đánh răng của các cặp đôi.
Triệu Húc Hàn đột nhiên giơ ngón tay với Kỷ Hi Nguyệt, sau đó anh lật người nhảy xuống sân sau, Kỷ Hi Nguyệt cũng lật người nhảy theo anh.
Hai người vẫn vào nhà từ phòng của người giúp việc, sau đó liền nghe thấy cuộc đối thoại trong phòng khách.
Cô gái đó bật khóc nức nở, Mai Ngọc đang ôm cô ấy an ủi, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó Triệu Húc Hàn bước ra ngoài, Kỷ Hi Nguyệt cũng đi ra theo.
Mai Ngọc vốn dĩ đang vùi đầu vào vai cô gái đó, nhưng đột nhiên ngẩng đầu liền nhìn thấy Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt, còn Kỷ Hi Nguyệt thì đã đi tới cửa chính.
Cũng tức là Mai Ngọc trước sau đã bị chặn cửa.
“Anh đả thương người của tôi.” Triệu Húc Hàn dùng tiếng Anh nói chuyện..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...