Kỷ Hi Nguyệt xoay người, dùng hai lòng bàn tay phát chưởng, Triệu Húc Hàn cũng song chưởng tiếp cô, hai người bốn lòng bàn tay trực tiếp va chạm vào nhau.
Sau đó cả hai lập tức tách ra, đồng thời chân cũng lùi lại.
Kỷ Hi Nguyệt lùi khoảng năm bước, còn Triệu Húc Hàn tầm hai bước, điều này chứng tỏ bản lĩnh khí công của Triệu Húc Hàn mạnh hơn Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt không khỏi kinh ngạc, cô những tưởng mình đã rất lợi hại với tài năng thiên phú cực đại, vậy mà không ngờ Triệu Húc Hàn còn lợi hại hơn cô rất nhiều.
Người đàn ông này đúng là thâm tàng bất lộ.
Thảo nào Tiêu Ân nói anh có thể lấy một địch mười.
Hơn nữa, Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy vừa nãy có lẽ anh còn thủ hạ lưu tình với cô.
“Lực không tệ!” Triệu Húc Hàn nói một câu, “Lại nào!”
Kỷ Hi Nguyệt nghiến răng xông lên lần nữa, cả người bay lên không với tốc độ nhanh như tia chớp.
Triệu Húc Hàn dậm chân, cả người lao thẳng lên không trung.
Khi đầu sắp đụng trần nhà, một chân anh co lên, đá thẳng vào Kỷ Hi Nguyệt đang dùng lại chiêu thức cũ.
Kỷ Hi Nguyệt âm thầm chửi thề, lập tức xoay người trên không.
Sỡ dĩ cô có suy nghĩ này là vì trong khoảnh khắc vừa rồi thực sự rất nguy hiểm, và phản ứng theo bản năng của cô là muốn tránh cú đá này.
Bởi vì nếu để bị đá trúng, chân của cô rất có thể sẽ bị gãy mất.
Cho nên cô mới xoay người trên không và bay thẳng xuống dưới.
Trước khi tiếp đất, cô lật người lăn ra ngoài.
Triệu Húc Hàn một chân giẫm lên thảm, mặt đất gần như rung chuyển, bụi mù bay lên tứ tung.
Kỷ Hi Nguyệt không quan tâm, quét chân một vòng rồi lại xông lên.
Với thời hạn ba phút, cô sẽ không bỏ lỡ cơ hội được so tài với cao thủ, bởi vì có được nó không dễ dàng gì, với lại Triệu Húc Hàn cũng không rãnh rỗi để ngày nào cũng bỏ thời gian ra so tài với cô.
Còn cô thì quá muốn học hỏi, quá muốn mạnh mẽ.
Ánh mắt Triệu Húc Hàn thấp thoáng vẻ tán thưởng, lập tức bay lên không rồi lùi về sau, dáng vẻ vô cùng phóng khoáng, giống hệt với mấy tay khinh công trong phim truyền hình.
“Đến lượt anh!” Khóe miệng Triệu Húc Hàn đột nhiên nhếch lên một nụ cười giảo hoạt, sau đó lao thẳng về phía Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức đề phòng.
Triệu Húc Hàn bất thình lình thoắt trái thoắt phải giống hệt như ma quỷ.
Tiêu Ân đứng bên quan sát mà như nhìn thấy quỷ, đôi đồng tử như chực rớt ra ngoài.
Anh ta biết khí công rất lợi hại, nhưng không ngờ lại lợi hại đến như vậy.
Cái này mà muốn tránh đạn thì chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Kỷ Hi Nguyệt cũng không khỏi thất sắc, đâu ngờ khí công còn sử dụng được như vậy.
Ngay cả cô cũng không nhìn rõ được thân ảnh của Triệu Húc Hàn, bởi vì tốc độ của anh quá nhanh, giống hệt như khắp nơi đều có Triệu Húc Hàn vậy.
Đến khi trên trán bị đau, Kỷ Hi Nguyệt mới biết anh đã đứng trước mặt cô.
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, lùi lại hai bước, ôm chỗ trán vừa bị Triệu Húc Hàn búng trúng.
“Em thua rồi.” Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ nhếch lên, “Về ăn sáng thôi.”
Nói rồi anh xoay người rời đi.
Anh biết Kỷ Hi Nguyệt vẫn chưa tiêu hóa kịp.
Kỷ Hi Nguyệt sững sờ đứng đó, còn Tiêu Ân thì đưa mắt nhìn theo cậu chủ bước ra ngoài với gương mặt đầy sự sùng bái và kính sợ.
“Đại tiểu thư! Đại tiểu thư!” Tiêu Ân đứng lên, thấy Kỷ Hi Nguyệt đứng yên bất động bèn gọi cô.
Kỷ Hi Nguyệt lúc này mới hoàn hồn trở lại, nhìn anh ta rồi nói: “Tiêu Ân, vừa nãy anh có thấy rồi đúng không? Tốc độ này con mẹ nó quá nhanh rồi!”
“Nhìn thấy rồi, dọa tôi hết cả hồn.” Tiêu Ân cũng dở khóc dở cười, đây mới gọi là tuyệt thế cao thủ.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Đáng sợ thật.
Tôi còn cho rằng mình đã gần bằng anh Hàn nữa chứ.
Xem ra nếu anh ấy muốn giết tôi thì chỉ cần vài giây là xong.”
“Đại tiểu thư, cô rất có tài năng, nhưng kinh nghiệm chưa đủ, còn cậu chủ đã tu luyện khí công mười mấy năm rồi, nếu để cô đánh bại trong chốc lát, chẳng phải anh ấy sẽ bị đả kích trầm trọng sao?” Tiêu Ân không khách khí nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...