Không ít lần thím Lý làm anh rất tức giận, nhưng chưa lần nào anh nghiêm túc trách phạt bà.
Đặc biệt là sau khi Kỷ Hi Nguyệt xuất hiện, cô lại càng ỷ lại vào thím Lý hơn, nên anh không nỡ làm cô buồn lòng, dù sao cả hai cũng không ai còn mẹ.
Tiêu Ân ra đòn càng lúc càng dữ dội, nhưng lần này Kỷ Hi Nguyệt không hề né tránh mà trực diện tiếp chiêu, đỡ quả đấm thép và những cú đá của anh ta một cách dễ dàng, động tác cũng càng lúc càng nhanh, thỉnh thoảng Tiêu Ân không đỡ đòn kịp, Kỷ Hi Nguyệt sẽ tranh thủ ra chiêu thứ hai.
Vì vậy, tình huống tiếp theo đã hoàn toàn đảo ngược, Tiêu Ân bị đánh trả không biết bao nhiêu lần, cũng đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Phải biết rằng sau khi Kỷ Hi Nguyệt sử dụng khí công, lực đạo của cô cứng như xi măng cốt thép, lần nào bị đánh trúng cũng đau đến ứa nước mắt.
Nhưng Tiêu Ân càng bị áp đảo thì tinh thần càng thêm dũng mãnh, hơn nữa kinh nghiệm thực chiến của anh ta còn rất dày dặn.
Mặc dù Kỷ Hi Nguyệt có khí công, nhưng trong nháy mắt cũng không thể hạ gục được anh ta, điều này khiến cô có chút sốt ruột.
Song Kỷ Hi Nguyệt biết gấp gáp cũng không có tác dụng gì, về kinh nghiệm và chiêu thức cô vẫn còn thiếu, nhưng điều duy nhất cô có là sức mạnh và tốc độ, nên chỉ cần tốc độ nhanh hơn Tiêu Ân gấp đôi, cô sẽ có cơ hội đánh vào điểm chí mạng của anh ta.
Do đó, Kỷ Hi Nguyệt dần bình tĩnh lại, không còn nóng lòng mong muốn thành công nữa, mà chuyển sang vờn nhau với Tiêu Ân.
Thứ nhất là tranh thủ học chút ngón đòn của Tiêu Ân, thứ hai là tìm cơ hội để đột phá.
Tiêu Ân mồ hôi nhễ nhại, có giọt còn rớt cả lên thảm, nhưng Kỷ Hi Nguyệt vẫn bình thường, đây là điểm khác biệt giữa người biết và không biết khí công.
Vờn nhau khoảng hai mươi phút, Kỷ Hi Nguyệt cũng học được không ít chiêu, đột nhiên, cô hít vào một hơi thật mạnh và nhảy lên không trung, sau đó đá vào người Tiêu Ân.
Tiêu Ân chỉ có thể đan chéo hai tay đỡ lấy cú đá của Kỷ Hi Nguyệt, nhưng chân còn lại của Kỷ Hi Nguyệt cũng đồng thời ra đòn.
Theo lẽ thường, nếu một chân đã nhấc lên thì chân kia không thể nhấc lên được nữa, nếu không cả người chắc chắn sẽ rơi xuống đất.
Nhưng bây giờ Kỷ Hi Nguyệt đã là người tu luyện khí công, nên lúc này cơ thể cô nhẹ như con diều giấy, hoàn toàn có thể tấn công trên không với tốc độ và uy lực lớn đến mức khiến Tiêu Ân có thể lùi lại hơn chục bước.
Cuối cùng Tiêu Ân cũng không trụ nổi, cả người ngã lăn ra sàn.
Kỷ Hi Nguyệt tiếp đất, vỗ vỗ lòng bàn tay sau đó cười nói: “Tiêu Ân, anh thật sự rất lợi hại.”
Tiêu Ân nằm trên đất thở hổn hển nói: “Đại tiểu thư, cô đang cười nhạo tôi đấy à?”
“Tôi đâu có cười nhạo gì anh.
Tôi thắng anh cũng đâu có vẻ vang gì, vì anh đâu biết khí công.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Nhưng chắc chắn anh là người giỏi nhất trong số những người không sử dụng khí công.”
Tiêu Ân lắc đầu cười khổ.
Triệu Húc Hàn bước tới, nói: “Rất khá.
Có thể đánh bại được Tiêu Ân chứng tỏ em đã có thể đánh bại được ba người.”
“Anh Hàn, hay chúng ta làm vài chiêu thử xem?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh nhướn mày.
Triệu Húc Hàn nhìn đồng hồ trên tường rồi nói: “Cũng được, cho em ba phút để hạ gục anh.”
“OK!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức tung một cước, Triệu Húc Hàn liền lướt ngang qua cô với tốc độ cực nhanh, điều này chứng tỏ Triệu Húc Hàn cũng là một người rất thành thục về khí công.
Tiêu Ân âm thầm kinh hãi, vội vàng chạy đến vách tường bên kia nép vào quan sát.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh ta được chân chính chiêm ngưỡng cậu chủ dùng khí công đấu với người khác.
Nghe Long Bân nói là cậu chủ còn lợi hại hơn anh ấy rất nhiều.
Thực lực khí công của chủ nhân Triệu gia nổi tiếng trong giới cao thủ khí công, nếu không họ đã bị ám sát từ lâu.
Cho nên để làm được chủ nhân, có một điều kiện không thể thiếu là thực lực của bản thân cũng phải mạnh mẽ.
Vì lẽ đó mà tên Triệu Vân Sâm chắc chắn sẽ không vượt qua được ải này.
Nhưng nếu trong chi trưởng thật sự hết người, vậy thì Triệu Vân Sâm vẫn còn cơ hội.
So với huyết thống chính gốc, thực lực không còn quan trọng nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...