Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời


Vừa bước ra ngoài, cánh cửa lập tức đóng lại, bên trong liền vang lên đủ loại âm thanh, ồn ào không ngớt.
“Anh Hàn, liệu có xảy ra vấn đề gì không?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy bên trong đang rất kích động.
Triệu Húc Hàn cười khẩy: “Nếu có thể bước qua được cửa ải của Thước Phong, tính ra bản lĩnh của bọn họ cũng rất lớn.” Nói rồi anh lại hừm một tiếng, sau đó sải bước rời khỏi.
Kỷ Hi Nguyệt đuổi theo, hỏi anh: “Vậy bây giờ chúng ta sẽ đi cứu người sao?”
“Ừm, Tiểu Nguyệt, lần này sẽ rất nguy hiểm, em chắc là vẫn muốn tham gia chứ?” Triệu Húc Hàn nói, “Đây không phải trong nước, cảnh sát ngược lại sẽ là một rắc rối cho chúng ta, em hiểu không?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt mấy giây rồi khẽ nói: “Em hiểu.

Em không sợ.


Em muốn đi cùng anh.” Trên gương mặt nhỏ đầy vẻ kiên quyết.
“Được.

Vừa nãy em nhìn rõ bản vẽ mặt cắt sàn của toà nhà đó rồi chứ?” Triệu Húc Hàn nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Em nhìn rõ rồi.”
“Tốt, bây giờ thế này, Tiêu Ân sẽ lái xe, em ngồi trên xe tiếp ứng, còn anh, Long Bân và Quy Mao sẽ vào trong cứu người.” Triệu Húc Hàn nói, “Tiêu Ân, cậu hiểu chưa?”
“Đã hiểu, cậu chủ.” Tiêu Ân lập tức đáp.
“Em ở trên xe?” Kỷ Hi Nguyệt có chút hụt hẫng.
“Em tưởng ở trên xe an toàn lắm à? Bọn chúng chắc chắn sẽ giám sát xung quanh chiếc xe, nên đến lúc đó có thể rời đi hay không còn tùy thuộc vào bản lĩnh của em đấy.” Triệu Húc Hàn nhìn cô, nghiêm túc nói.
“Hả? Em, em thì có thể làm gì? Đến người nào giết người đó?” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày.
Tiêu Ân nhàn nhặt liếc cô: “Đại tiểu thư, tùy cơ ứng biến.”
Kỷ Hi Nguyệt bèn ‘oh, oh’ mấy tiếng.

Dưới ánh mắt khinh thường của Triệu Húc Hàn, cô khẽ cười khan hai tiếng, nói: “Nhưng anh Hàn, em cảm thấy em vào trong với anh sẽ tốt hơn đấy?”
“Anh sợ em cản chân anh.

Nếu lần này em không xảy ra sơ sót, lần sau anh sẽ dẫn em theo.” Triệu Húc Hàn nhìn cô.

Mặt Kỷ Hi Nguyệt đen lại như đít nồi, nhưng vẫn hào hứng nói: “Anh Hàn, anh nói thật đấy chứ?”
“Quân vô hí ngôn*!” Triệu Húc Hàn có chút kiêu ngạo nói, “Tiền đề là em không được sai phạm, Tiêu Ân không biết khí công, cho nên lát nữa mà có chuyện xảy ra thì em sẽ trở thành nhân vật chủ chốt.

Nhiệm vụ tiếp ứng này anh còn không dám tùy tiện giao cho người khác nữa đấy!”
(Quân vô hí ngôn: Quân vương thì không bao giờ nói giỡn – nguồn: Google.)
Kỷ Hi Nguyệt nhất thời cảm thấy vai hai nặng trĩu, vội vàng gật đầu nói: “Em hiểu rồi, em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách nghiêm túc.”
“Tốt.

Giờ họp bàn một chút, chuẩn bị xuất phát.” Triệu Húc Hàn và Tiêu Ân đến phòng bên cạnh.
Kỷ Hi Nguyệt đi vào theo thì thấy Long Bân đang đổi sang đồ đen.

Long Bân thấy mọi người bước vào, lập tức chào hỏi.
“Chủ nhân.” Một thanh niên khác trạc tầm tuổi Long Bân nhìn thấy Triệu Húc Hàn liền hành lễ.

“Quy Mao, lần này không được xảy ra sơ sót, mọi chuyện phải hết sức cẩn thận.” Triệu Húc Hàn nói.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật, cái tên này nghe lợi hại phết, sao lại lấy tên là Quy Mao nhỉ? Vậy tính ra người có tên Thước Phong kia dễ nghe hơn nhiều.
Vơi lại tên của La Hi và Long Bân cũng rất bình thường, còn tên của hai người này nghe rất lạ tai, chắc chỉ là danh xưng của ám vệ.
“Đã hiểu!” Quy Mao lập tức nói.

Thực ra bốn người ám vệ này vóc dáng đều tương đương nhau, tướng mạo thì mỗi người một vẻ, nhưng đều trẻ tuổi, có một điểm chung duy nhất giữa bọn họ là hơi thở trên người rất khác biệt.
Trước đây Kỷ Hi Nguyệt không nhận ra, nhưng bây giờ so sánh giữa Long Bân và Quy Mao, còn có Thước Phong mới vừa gặp một lần ban nãy, cô cảm thấy những cao thủ tu luyện khí công đều có một hơi thở rất đặc biệt.
Không biết là cô có như vậy không nhỉ? Trên người Triệu Húc Hàn thì không dễ nhận ra, chắc là do anh ẩn giấu quá sâu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui