Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời


Kỷ Hi Nguyệt không dám gõ cửa, nhưng cũng nghe không rõ Triệu Húc Hàn đang  nói chuyện gì.
Cuối cùng cô đành rón rén về lại phòng, nằm trường giường nghĩ tới nghĩ lui mãi không ngủ được.
Cô gửi tin nhắn cho Tiêu Ân.
“Tiêu Ân, ngủ chưa?”
“Đại tiểu thư, có chuyện gì vậy?” Tiêu Ân hồi âm rất nhanh.
“Vừa nãy tôi nghe anh Hàn ở trong phòng gọi điện thoại, có vẻ rất tức giận, anh biết là ai không? Tôi rất hiếm khi thấy anh ấy tức giận như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Tiêu Ân trầm mặc một lát rồi trả lời: “Có thể là ông cụ Triệu.”
“Ông cụ Triệu? Hai cha con anh ấy lại cãi nhau?” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu, “Anh có biết vì sao không?”

“Cái này thì tôi không rõ, chắc là vì chuyện tối nay.” Tiêu Ân đáp, “Để ngày mai tôi thử thăm dò cậu chủ xem sao.”
Kỷ Hi Nguyệt đáp lại một tiếng, sau đó đi ngủ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an.

Mặc dù Triệu Húc Hàn đối xử với cô rất tốt và xem cô như người nhà, nhưng chuyện của anh ấy hầu như cô biết được rất ít.
Tại sao chuyện gì anh ấy cũng không nói với cô, trong khi bây giờ cô đã biết giải quyết được nhiều khá việc?
Cô cảm thấy chuyện của Triệu gia không hề êm đềm và đơn giản như Triệu Húc Hàn nói ngoài mặt, anh chẳng quả là không muốn cô bận lòng mà thôi.
Chỉ là lúc nào anh cũng quan tâm cô từng li từng tí, như vậy thì làm sao còn tinh lực để đi giải quyết chuyện khác được?
Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên thấy áy náy.

Kiếp này cô đã nói là sẽ báo đáp anh, vậy mà không ngờ lại để anh lao tâm khổ tứ bảo vệ cô như vậy.
Cả một đêm Kỷ Hi Nguyệt cứ chập chờn, năm giờ sáng đã lên sân thượng đánh Thái Cực Quyền, học cách điều chỉnh hơi thở, làm hết lần này tới lần khác.
Tâm tình của cô cũng hòa cùng đường quyền, từ từ bình tĩnh lại.

Hơn nữa, cô cảm giác lúc bản thân nhắm mắt lại, đánh quyền cũng rất thư thái.
Thái Cực Quyền quả nhiên bác đại tinh thâm, nhiều thứ kỳ diệu.

5h40 phút sáng, Triệu Húc Hàn lên sân thượng thì nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang đánh Thái Cực Quyền dưới ánh nắng mai.

Không biết tại sao người phụ nữ này chỉ vừa học đánh quyền ngày hôm qua mà hôm nay đã đánh rất say mê và nhịp nhàng như vậy.
Triệu Húc Hàn nhìn dáng vẻ nhắm mắt tận hưởng đường quyền của cô mà âm thầm kinh hãi.
Anh dám bảo đảm, người phụ nữ này trong tương lai nhất định sẽ trở thành cao thủ tuyệt hạng, thậm chí là có thể vượt qua cả anh.
Bởi vì có thể lĩnh hội được sức hấp dẫn của khí công nhanh như vậy, chỉ có thể là thiên tài, và có tài năng thiên phú cực cao.
Nói một cách đơn giản, Thái Cực Quyền mà khí huyết không lưu thông thì chỉ là một môn quyền thuật, nhưng Thái Cực Quyền có thể thông khí với tự nhiên, sẽ làm cho người tập có cảm giác say mê như nước chảy mây trôi, cảnh đẹp vui ý.
Tất nhiên, trình độ của khí công cũng liên quan đến tài năng và quá trình tu luyện của con người.
Nhưng với tài năng thiên phú như Kỷ Hi Nguyệt, bảo đảm sau này sẽ rất xuất sắc và khiến người khác phải trầm trồ khen ngợi.
Triệu Húc Hàn không thể che giấu được sắc mặt kinh ngạc và vui mừng, len lén bước sang một bên bắt đầu đánh Thái Cực Quyền.

Kỷ Hi Nguyệt mải mê tập luyện, bất tri bất giác đã trôi qua hơn một tiếng đồng hồ, bởi vì cô cảm thấy bản thân không hề muốn ngừng lại.

Đánh quyền xong, cô cảm thấy thần kinh rất sảng khoái, sự mệt mỏi do đêm qua mất ngủ bỗng nhiên đã tiêu tán đâu hết.
Cảm giác quá thần kỳ, cứ như thể cô vừa uống được một viên thần đan tiên dược nào đó, khiến thể chất và tinh thần của cô gần như đạt được trạng thái tốt nhất, quả thực rất khó tin.
“Cảm thấy thế nào?” Triệu Húc Hàn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang kinh ngạc nhìn bàn tay của mình, anh ngừng đánh quyền quay sang hỏi, trên mặt cũng không hề che giấu nụ cười khe khẽ.
“Anh Hàn, chuyện này, chuyện này thực sự quá thần kỳ! Em, hình như em đã học được khí công rồi!” Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể giải thích như vậy, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô trải nghiệm một điều kỳ diệu như vậy.
Không, là lần thứ hai, vì chuyện cô được trọng sinh mới là điều kỳ diệu lớn nhất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui