Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Tiêu Ân liền đáp: “Có chứ, La Hi và Long Bân đấy, với lại trong gia tộc cũng có rất nhiều cao thủ như vậy.
Chỉ là một khi đã đạt tới thực lực này, những người đó sẽ không tùy tiện ra tay.
Nói chung là nếu không phải lão đại biết khí công thì cũng là vệ sĩ của lão đại.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật gù: “Vậy anh có biết khí công không?”
Tiêu Ân cười khổ: “Không biết, cái này cần phải có tài năng bẩm sinh.
Tôi không điều chỉnh được hơi thở, nên không thể khai thông được thiên địa chi khí, để cho thân thể trở nên nhẹ nhàng, thành ra không học được.
Có điều, vì không học được nên quá trình huấn luyện của chúng tôi cũng trở nên khó khăn hơn.
Nếu muốn nổi bật trong hệ thống Triệu Thị và được tuyển chọn thì phải cố gắng hết sức mới được.”
“Vậy anh tập luyện bao nhiêu năm rồi?” Kỷ Hi Nguyệt rất hiếu kỳ.
“Chắc cũng gần hai mươi năm rồi.” Tiêu Ân đáp, “Nhưng có dù có tập luyện hai mươi năm thì tôi cũng không thể đánh bại được La Hi và Long Bân, cậu chủ thì càng không thể, nên có lúc cũng rất nhụt chí.”
Tiêu Ân không khỏi cười khổ.
“Haiz, thế nếu tôi muốn làm chủ mẫu của Triệu gia mà không học được khí công thì phỏng chừng chẳng có nổi hy vọng rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cũng cười khổ.
“Cũng chưa chắc.
Tiểu thư Úy Mẫn Nhi có biết khí công đâu, nhưng thực lực của cô ta cũng rất mạnh.” Tiêu Ân nói.
“Anh thấy rồi à?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò nói.
“Đúng vậy.
Lần này sang đó tôi đã được chứng kiến một mình cô ta đánh ba người, tuy chỉ xây xát đôi chút, nhưng lại đáp ứng được điều kiện thứ nhất của chủ mẫu.
Còn về điều kiện thứ hai, với bối cảnh của Quốc Tế Úy Lam thì phần tài lực đó cũng đủ để cô ta vượt qua cửa ải này.”
Lời nói của Tiêu Ân làm Kỷ Hi Nguyệt đau tim tức phổi.
“Xía, vậy cũng vô dụng thôi, anh Hàn đã không thích thì sẽ không cưới cô ta đâu.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi nói.
Khóe miệng Tiêu Ân khẽ run rẩy: “Đúng là cậu chủ đã nói như vậy, nhưng đến lúc có một số chuyện cậu chủ không kiểm soát được nữa, cũng đành phải cưới cô ta thôi.”
“Tiêu Ân, lần này các anh sang bên đó xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Anh cảm thấy anh Hàn sắp không kiểm soát được nữa?” Kỷ Hi Nguyệt lại trở nên lo lắng, vì Triệu Húc Hàn chưa bao giờ kể cô nghe chuyện nội bộ của Triệu gia.
“Haiz, chú út của cậu chủ rất ưng ý Úy Mẫn Nhi.” Tiêu Ân đáp, “Nếu lần sau ông ta không bỏ phiếu cho cậu chủ nữa, tình thế sẽ rất gay go.”
“Nghiêm trọng vậy sao? Không phải nói đã kiểm soát được chú út của anh ấy rồi mà?” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Tiêu Ân lắc đầu: “Đại tiểu thư, Úy Mẫn Nhi là một người phụ nữ rất mưu mô và lươn lẹo, biết lấy lùi làm tiến, khiến cho chú Út của cậu chủ càng thích cô ta hơn, còn nhận cô ta làm con nuôi nữa.
Cô nói xem, như vậy có được tính là kiểm soát chưa? Cậu chỉ là không muốn cô lo lắng thôi.”
“Thật thế á! Vậy, vậy thì quá nguy hiểm rồi đúng không? Lúc nào thì bỏ phiếu?” Kỷ Hi Nguyệt liền cảm thấy bất ổn.
“Chỉ cần có người đề xuất là bọn họ sẽ lại biểu quyết, nhất là vào dịp cuối năm sum họp gia đình, bất cứ lúc nào cũng sẽ trở thành Hồng Môn Yến.”
“Cũng tức là trước cuối năm, anh Hàn phải cầm chắc được lá phiếu của chú út?” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Tiêu Ân khẽ gật đầu: “Trên lý thuyết là như vậy, nhưng cũng có thể tranh thủ giành ba lá phiếu mà trước đây đã phản đối anh ấy, song chuyện này không hề dễ dàng gì.”
“Trời ạ, sao không thấy anh Hàn đả động gì đến chuyện này nhỉ, còn làm ra vẻ vô sự nữa chứ, có khác nào là tôi đang hại anh ấy đâu?” Kỷ Hi Nguyệt không giữ được bình tĩnh.
“Đại tiểu thư, cô tuyệt đối đừng nói lại với cậu chủ đấy, nếu không tôi chết là cái chắc.” Tiêu Ân không khỏi lo lắng dặn dò.
“Tôi hiểu mà, tôi sẽ không nói đâu.
Tôi chỉ đang nghĩ làm thế nào để giúp đỡ anh Hàn thôi.” Ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt thấp thoáng tia bất định, thoáng chốc quên bén luôn chuyện sát thủ ám sát, trong lòng cứ lo lắng cho việc Triệu Húc Hàn bị bức hôn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...