Bốn tên buôn lậu m.a tú.y tháo chạy lên lầu, Kỷ Hi Nguyệt liền lo lắng cho La Hi, nhưng bỗng nhiên phía trên vang lên tiếng kêu thảm thiết, sau đó có người lăn xuống dưới với khuôn mặt bê bết máu.
Ở trên lại vang lên tiếng nổ súng, kế tiếp là tiếng hét thất thanh, lại có một tên buôn lậu m.a tú.y ngã xuống, chính là người đàn ông lúc nãy vừa đấu súng với Trương Cường.
Khẩu súng của hắn ta cũng văng xuống dưới, Trương Cường lập tức xông lên cướp lấy khẩu súng, sau đó chĩa thẳng họng súng vào đầu tên buôn lậu m.a tú.y.
Kỷ Hi Nguyệt lúc này đã vượt qua Trương Cường, xông vào trong phòng, nhưng cô cũng rất cẩn thận.
“Vương Nguyệt, trong phòng vẫn còn người!” Trần Khanh đã bò lên tới cửa sổ tầng ba, người vừa mới nổ súng cũng chính là anh ấy.
Còn Ngô Phương Châu thì bị tên buôn lậu m.a tú.y khác ném con dao phay, nên vì để né tránh, cả người anh ấy lúc này đang treo lơ lửng, trên cánh tay còn có vết trầy xước và vết máu rất lớn.
Nếu không nhờ Trần Khanh nhanh chân, có lẽ Ngô Phương Châu đã gặp nguy hiểm.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức chạy vào căn phòng mà Trần Khanh vừa nói, bên trong quả nhiên vẫn còn hai người, bọn chúng đang ra sức tiêu hủy đồ đạc trên bàn, đổ vào bồn nước phía sau.
Thấy Kỷ Hi Nguyệt chạy vào, tên đứng ở cửa liền rút con dao hoa quả vung về phía Kỷ Hi Nguyệt, dáng vẻ thật sự rất hung hãn, không chút cân nhắc lưu tình.
Kỷ Hi Nguyệt thấy bằng chứng sắp bị tiêu hủy thì vô cùng phẫn nộ.
Cô lập tức hét lên một tiếng rồi xông lên, đầu tiên là né người tránh con dao hoa quả, sau đó đấm thẳng một quyền vào trán của tên buôn lậu m.a tú.y.
Tên buôn lậu m.a túy liền bất tỉnh, Kỷ Hi Nguyệt lại dùng cùi chỏ đánh vào sau gáy của hắn một lần nữa, làm cho tên này ngã rạp xuống đất.
Kỷ Hi Nguyệt tạm thời để hắn ta sang một bên, nhảy lên đá thẳng một cước vào tên đang đứng ở bồn nước.
Cả người tên đó liền đè lên bồn nước, nhưng trong tay vẫn đang tiêu hủy cái túi.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy rất nhiều bột trắng đã bị nước cuốn trôi, cô lập tức tóm lấy cổ áo của tên đó vặn một cái, khiến cho đầu của hắn ta đập mạnh vào bức tường.
Tên đó bị đập trúng đầu, cả người từ từ trượt xuống sàn, cái túi trong tay cũng văng ra ngoài, nhưng trong túi lúc này đã không còn gì cả.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nhào lên khóa van nước, xung quanh chậu nước vẫn còn một ít, trên mặt sàn vương vãi một số túi trống, số lượng phải nhiều hơn bảy, tám túi.
Kỷ Hi Nguyệt giận đến run người.
Trong trường hợp không có tội danh gì khác, muốn kết án được bọn buôn lậu m.a tú.y thì phải dựa vào số lượng và trọng lượng của m.a tú.y để cân nhắc mức hình phạt.
Kỷ Hi Nguyệt tức giận đá tên buôn lậu một cái, bước ra cửa lại đá tên ở cửa một cái cho bất tỉnh.
Cô bước ra khỏi phòng vệ sinh thì phát hiện có một tên buôn lậu m.a tú.y đang nằm trên sàn nhà, người bê bết máu, trên sàn nhà cũng toàn nước và máu, ngoài ra còn có bột trắng vương vãi, nhìn rất lộn xộn.
Tên này vừa bị Ngô Phương Châu bắn trúng, mấy tên buôn lậu m.a tú.y kia đành phải để mặc hắn ta vì không quản nổi nữa.
Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn, tên này đang thoi thóp hơi thở.
Cô liền gọi điện thoại cho xe cấp cứu.
Ra tới cửa, cô nhìn thấy Trương Cường đang còng tay hai tên buôn lậu m.a tú.y lại một chỗ.
Lúc này bộ cảnh phục trên người anh ấy đã ướt sũng, mồ hôi đổ ra như tắm.
Kỷ Hi Nguyệt không kịp hỏi thăm anh ấy đã vội vàng chạy lên lầu.
Bởi vì hồi nãy có bốn người chạy lên, bây giờ ở dưới hai người, vậy còn hai người đâu?
“La Hi!” Kỷ Hi Nguyệt lo lắng thét lên.
“Tôi ở đây, tôi không sao.” Giọng nói của La Hi vang lên từ tầng trên cùng.
Kỷ Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Khi cô chạy lên tầng năm, vừa bước ra ngoài đã giẫm phải một khẩu súng lục.
Người phụ nữ khi nãy đã bị La Hi đánh đến hộc máu miệng, đang ôm bụng co quắp nằm trên mặt đất.
Người đàn ông còn lại cũng đã hôn mê bất tỉnh, trên mặt vẫn còn dấu chân rất rõ ràng.
Một mình La Hi xử gọn bốn người, khiến Kỷ Hi Nguyệt vô cùng yên tâm, đồng thời cũng vô cùng khâm phục và ngưỡng mộ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...