Là tin nhắn của Ngô Phương Châu trong nhóm chat năm người.
“Vương Nguyệt, bên điện tín đã kiểm tra ra mấy số điện thoại đó, riêng về số nước ngoài thì tương đối khó kiểm tra, còn số trong nước thì đã tra ra người sở hữu.
Sau khi tôi thử sắp xếp đã tìm ra một vài bức ảnh, mọi người nhìn xem.”
Sau đó là đi kèm bốn bức ảnh chân dung.
Có hai nam và hai nữ.
Đều là ảnh chụp trên chứng minh thư nên nhìn rất rõ ràng.
Kỷ Hi Nguyệt quan sát bốn người, trong đó có hai người buôn lậu m.a tú.y cô khá ấn tượng, nên không khỏi bật cười vui mừng.
Xem ra tiến triển đang càng ngày càng tốt.
“Người phụ nữ thứ hai là em họ ngoại của Tô Tình.” Ngô Phương Châu nói.
Kỷ Hi Nguyệt không biết người phụ nữ này, nhưng có quan hệ với Tô Tình thì ắt hẳn cũng sẽ quen biết trưởng phòng Kim, vậy tại sao trưởng phòng Kim lại gọi cho cô ta?
“Người thứ nhất và người thứ tư vừa nhìn là đã biết là bọn buôn lậu m.a tú.y.” Kỷ Hi Nguyệt đang nói về hai người đàn ông.
Cô có chút ấn tượng về hai người này, một người đeo bông tai hình cây đinh màu đỏ rất dễ nhìn, còn một người thì đầu tóc vàng hoe cộng thêm đôi mắt hình tam giác, trông rất giống với mấy tên du côn trên phố.
Lý Đỉnh nhắn tin: “Vương Nguyệt, cô chắc chắn?”
“Vâng, khoảng chín trên mười, với lại hai tên này cũng thường xuyên gọi điện cho trưởng phòng Kim, nên cứ kiểm tra kỹ càng thử xem.” Kỷ Hi Nguyệt hồi âm.
Lý Đỉnh vui mừng nói: “Được, Tiểu Ngô, làm phiền cậu điều tra sâu thêm một chút.”
Đội trưởng Biên nhắn; “Tiểu Ngô, cậu tập trung xử lý chuyện này trước đã nhé, mấy việc khác cứ hoãn lại.
Chúng ta phải ưu tiên giải quyết vụ án này trước.”
“Vâng, đội trưởng!” Ngô Phương Châu đáp, “Tôi đi điều tra ngay đây.”
Kỷ Hi Nguyệt quan sát kỹ mấy bức ảnh, mong có thể nhớ ra điều gì đấy.
Nhưng trừ hai người đàn ông ra, cô thật sự không có ấn tượng gì với hai người phụ nữ.
Có điều, cô nhớ trên mấy bức ảnh của tội phạm m.a tú.y ở kiếp trước, có hai người cầm đầu là phụ nữ, nhưng bây giờ không nhớ ra được, không biết là nhìn thấy rồi có nhớ ra được không.
Có một điểm cô chắc chắn là khuôn mặt của hai người này rất phổ thông, chứ nếu sắc nước hương trời hay quá mức đặc biệt thì cô đã có ấn tượng rồi.
Cảnh sát nhanh chóng đến xử lý chuyện Kỷ Hi Nguyệt bị uy hiếp bằng mèo chết.
La Hi từ chuyện này càng theo sát cô hơn.
Buổi chiều, Kỷ Hi Nguyệt bất ngờ nhận được điện thoại của đại ca A Đào, là một trong ba tên côn đồ mà lúc trước Châu Lê mướn đến hại cô.
“Đại tỷ, chúng tôi đã xóa xong hình xăm rồi, không biết là đại tỷ có công việc nào thích hợp cho ba anh em chúng tôi làm không ạ?” Giọng điệu của A Đào rất kính cẩn.
Kỷ Hi Nguyệt có chút kinh ngạc, ba tên này vậy mà thật sự cải tà quy chánh, cho nên cô nói: “Đến cổng đài truyền hình tôi xem thử.”
“Vâng, hai mươi phút nữa chúng tôi sẽ có mặt ở đó.” A Đào vội vàng trả lời.
Hai mươi phút sau, Kỷ Hi Nguyệt xuống lầu, nhìn thấy ba chàng thanh niên bước ra từ chiếc xe bán tải thì rất đỗi kinh ngạc.
Không còn dáng vẻ côn đồ như lúc trước, bây giờ nhìn bọn họ giống hệt với mấy tay sale bất động sản, hoàn toàn ra dáng thanh niên nghiêm túc.
“Đại tỷ.” A Đào nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt liền chạy lên rào đón.
Mặc dù Kỷ Hi Nguyệt đang trong dáng vẻ của Vương Nguyệt, nhưng bọn họ càng hào hứng hơn vì đã nhìn thấy video Vương Nguyệt tay không bắt xã hội đen.
Lúc đó phải gọi là phấn khích, vị đại tỷ từng đánh nhau với bọn họ hóa ra lại là nữ anh hùng dũng cảm biết đánh nhau.
Ba người bọn họ đi theo cô, sau này nhất định cũng làm được chút việc tốt, cho bố mẹ được nở mày nở mặt.
Nếu có được công việc tốt, chẳng ai dại gì lại đi làm giang hồ, thỉnh thoảng còn bị xã hội đen đánh chửi nữa.
Tuy rằng trước mặt dân thường tác oai tác quái, nhưng trên giang hồ, nếu không có lão đại che chở thì cũng chỉ là một con chó ghẻ cúi đầu cúi người, ăn đánh ăn chửi, nếu không chết thế nào cũng chẳng biết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...