La Hi vốn đã cảnh giác, lập tức kêu lên: “Tiểu thư, mau cúi xuống!”
Lời nói vừa dứt, Kỷ Hi Nguyệt liền nhìn thấy hai bên cửa xe có hai gã đàn ông lái mô tô, đang rút súng lục từ sau eo và chuẩn bị nhắm cô đang ngồi ở ghế sau.
Xe mà cô đang đi là chiếc xe thể thao Maserati, nhanh nhưng không có khả năng chống đạn.
Thế là cửa kính xe đồng loạt bị vỡ nát, Kỷ Hi Nguyệt kêu lên một tiếng, cả người co lại, tay ôm đầu, còn La Hi thì một chân ga đã nhảy ra ngoài.
Tốc độ của chiếc xe thể thao rất nhanh, nhưng dù sao cũng đang trên đường lộ, còn phải tránh các xe khác, thế nên hai gã chạy mô tô đội nón bảo hiểm đen kia thoáng chốc đã đuổi kịp.
Cửa sổ trước của La Hi cũng vỡ tan tành, chiếc xe nháy mắt đã bị biến dạng.
La Hi muốn tông vào gã đi xe mô tô bên phải, nhưng gã đó đã lập tức phanh lại và phóng ra ngoài.
Tên bên trái nhanh chóng lao tới, chĩa súng về hướng Kỷ Hi Nguyệt.
Không cần phải nói cũng biết mục tiêu của bọn chúng chính là Kỷ Hi Nguyệt!
La Hi lại lần nữa đánh xe hình chữ S, trên tay đồng thời xuất hiện một chai nước, Kỷ Hi Nguyệt cũng có thêm một chai nước trong tay.
Vì phải ra ngoài chạy tin nên trong xe hai người luôn bỏ sẵn mấy chai nước suối.
Đợi tên lái mô tô xông lên lần nữa, La Hi điều khiển vô lăng bằng một tay, tay còn lại ném thẳng chai nước khoáng ra ngoài.
Kỷ Hi Nguyệt cũng nhoài người về phía cửa kính bị vỡ nát.
Tên còn lại vừa xông lên, chưa đợi hắn ta kịp phản ứng, Kỷ Hi Nguyệt đã ném chai nước suối ra phía sau.
Trong tích tắc, hai chiếc xe máy bật ngờ lật ngửa.
Tai nạn giao thông lập tức xảy ra.
Những chiếc ô tô phía sau đã sớm nhận ra hai chiếc mô tô này bất ổn, còn chứng kiến được màn đấu súng vừa nãy.
Thế nên các tài xế đã phản ứng lại rất nhanh, nhưng vẫn gây ra gây vụ tai nạn liên hoàn.
Một chiếc ô tô đã đâm trực diện vào chiếc xe mô tô ngã nhào dưới đất, phát ra tiếng cót két đinh tai.
“Dừng xe!” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.
“Tiểu thư, bọn chúng có súng, rất nguy hiểm!” La Hi vội đáp.
“Nhưng đây cũng là cơ hội để tóm được bọn chúng, khẩu súng của tên bên trái đã rớt ra ngoài rồi!” Kỷ Hi Nguyệt nằm nhoài ra ngoài cửa sổ nên đương nhiên nhìn thấy.
La Hi liền cho xe quay lại.
Sau đó anh ấy nói: “Tên bên phải đã bò dậy, trong tay còn súng.
Cô tóm tên bên trái đi, tên bên phải để tôi.”
“Được!” Hai người nhanh chóng rời khỏi xe.
Mấy chiếc ô tô phía sau đã có người báo cảnh sát, nhưng không ai dám ra ngoài, ngồi run lên bần bật, chỉ sợ có viên đạn bay ra là họ sẽ tai gây vạ gió.
Điều Kỷ Hi Nguyệt hy vọng cũng chính là như vậy.
Sau khi xuống xe, cô lao nhanh về phía tên bên trái đang còn nằm dưới đất gào thét.
Tên đó bị ngã không nhẹ, đang còn ôm cánh tay, co người uốn éo thì nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang chạy về phía mình.
Hắn ta nhịn đau bò dậy, mắt thấy khẩu súng ở phía sau tầm mười mét, nhưng đã không kịp để lấy nó.
Thấy Kỷ Hi Nguyệt sắp đến nơi, hắn ta rút dao găm ra, chĩa thẳng về hướng Kỷ Hi Nguyệt đang chạy tới.
Kỷ Hi Nguyệt liền lách người sang bên trái tránh dao găm, sau đó nện một quyền vào cần cổ của tên này.
Hắn ta liền la lên, vì có mang nón bảo hiểm nên đầu hắn ta có chút choáng váng.
Kỷ Hi Nguyệt lại đá một cước, sau đó vươn tay nắm lấy cổ tay đang cầm dao găm của hắn ta vặn ngược lại, con dao liền rơi xuống đất, hắn ta cũng đồng thời thét lên.
Nói thì chậm nhưng thực tế diễn ra rất nhanh.
Kỷ Hi Nguyệt lại xoay người, đè chặt tên này xuống đất.
“Hay!” Một người đàn ông đang ngồi trong xe đằng kia mở cửa kính xe kêu hay, trong tay còn cầm di động để quay lại.
Kỷ Hi Nguyệt không rãnh để giải thích, vội vã chạy về hướng La Hi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...