Kỷ Hi Nguyệt cũng rất vô tội: “Thím Lý, chuyện này cũng không thể trách cháu, cháu cũng đâu biết anh ấy vừa về là vào thẳng phòng cháu, lúc cháu tỉnh dậy cũng bị anh ấy làm hết hồn nữa mà.”
Thím Lý sửng sốt: “Chắc cậu chủ nhớ cô lắm rồi đấy.”
Kỷ Hi Nguyệt có chút xấu hổ, cười nói: “Chắc là vậy rồi, haha, cháu đi huấn luyện đây.”
“Aiya, tiểu thư, cô phải giúp tôi cầu xin cậu chủ đấy, vừa nãy cậu chủ nổi giận như vậy, chắc chắn sẽ tống cổ tôi đi cho xem.” Thím Lý vội vàng kéo Kỷ Hi Nguyệt lại.
Kỷ Hi Nguyệt vỗ về bà: “Thím Lý, thím yên tâm đi, ở đây chỉ có cháu với thím, anh Hàn đều nghe theo cháu cả.”
Thím Lý nghệt ra, sau đó mặt mày lại hớn hở.
“Tiểu thư, nếu sau này hai người không muốn thấy tôi xuất hiện ở đây thì nhớ nói với tôi trước một tiếng, không mất công tôi lại phạm sai lầm nữa.” Thím Lý nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười gian tà.
“Khụ khụ, thím Lý, thím càng ngày càng hư đốn mà.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì bỏ chạy.
Thím Lý nhìn Kỷ Hi Nguyệt chạy lên lầu, sau đó lại nhìn sang tầng hai.
Bà nghĩ bụng, có lẽ cậu chủ là thật lòng yêu tiểu thư, hy vọng hai người có thể giữ được sự kiên trì này, từ người yêu chuyển sang thân thích thì càng tốt.
Giữa trưa, Kỷ Hi Nguyệt chạy về nhà ăn cơm.
Triệu Húc Hàn quả nhiên vẫn chưa đi, cả Tiêu Ân và thím Lý cũng đang ở nhà.
Kỷ Hi Nguyệt rửa ráy tay chân xong thì vào phòng ăn ngồi ăn cơm, La Hi vẫn đang đứng ở cửa.
“Anh Hàn, anh hết bị chênh lệch múi giờ chưa?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thăm.
Triệu Húc Hàn ừm một tiếng: “Không sao.”
“Vậy công việc bên đó suôn sẻ chứ? Sao nhìn anh giống đang gặp rắc rối vậy?” Kỷ Hi Nguyệt thấy sắc mặt của anh không được tốt, bèn quay sang nhìn Tiêu Ân, hy vọng từ Tiêu Ân biết được chút tin tức.
Khóe miệng Tiêu Ân khẽ mấp máy hai chữ ‘m.a tú.y’.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức căng thẳng, xem ra là không có chuyện gì giấu được anh.
“Công việc bên đó khá suôn sẻ, chỉ có Úy Mẫn Nhi là hơi thần kinh thôi.” Triệu Húc Hàn nói trước.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó lo lắng nói: “Có phải cô ta vẫn chưa hết hi vọng không? Nhất định phải gả cho anh sao?”
“Ừm.” Một tiếng ‘ừm’ này của Triệu Húc Hàn khiến Kỷ Hi Nguyệt không khỏi thấp thỏm, anh có ý gì?
“Thế anh giải quyết thế nào? Không định cưới cô ta thật đấy chứ?” Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt có chút khó coi.
Triệu Húc Hàn ngẩng đầu liếc cô một cái, rồi chau mày nói: “Em nghĩ xem?”
Kỷ Hi Nguyệt thoáng chốc thở phào nhẹ nhõm: “Không phải thì tốt.
Anh mà cưới cô ta là em đá anh liền!”
Hơi thở trên người Triệu Húc Hàn đột nhiên trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên sắc lạnh.
“Em nói gì cơ?”
“Em, ý em là anh đối xử với em rất tốt, nên chắc chắn sẽ không cưới cô ta đâu, nếu không thì anh đã xin lỗi em rồi.
Anh đối xử tốt với em, em đối xử tốt với anh, chúng ta đều có qua có lại mà đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức cười giả lả.
Không được quá kích động, họa từ miệng mà ra.
Triệu Húc Hàn gắp một miếng cá bỏ vào bát của cô: “Đầu óc quá ngốc nghếch, bổ sung thêm cá vào.”
“Phụt!” Tiêu Ân và thím Lý đứng đằng sau bật cười.
Mặt Kỷ Hi Nguyệt liền nhăn lại thành một đống, cô ngốc chỗ nào, thật là.
“Anh sẽ không bao giờ cưới cô ta đâu.” Triệu Húc Hàn nhấn mạnh một lần nữa.
“Oh, em biết rồi, tại em có chút sợ hãi thôi mà.
Được rồi được rồi, thế thì vì chuyện gì mà anh Hàn lại mặt ủ mày ủ ê?” Kỷ Hi Nguyệt chuyển sang chuyện khác để làm lắng xuống chủ đề ngu ngốc của mình.
“Tiêu Ân.” Triệu Húc Hàn gọi.
Tiêu Ân lập tức tiến lên: “Cậu chủ?”
“Cậu nói cho cô ấy nghe xem vì sao tôi mặt mày ủ ê đi.” Triệu Húc Hàn từ tốn nhả chữ.
Tiêu Ân sửng sốt, sau đó đằng hắng cuống họng: “Tiểu thư, cậu chủ vì chuyện của cô đấy.”
“Chuyện của tôi?” Kỷ Hi Nguyệt thoáng lộp bộp, cười gượng nói: “Haha, là chuyện gì?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...