Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời


Trần Manh Manh liếc nhìn cậu, sau đó nhận đá chườm lên mặt.

Kỷ Hi Nguyệt kêu cô ấy ngồi xuống, pha cà phê xong, cô kể lại câu chuyện ngày hôm qua cho cô ấy yên tâm.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, Cố Du Du lớn tiếng gọi: “Tiểu Nguyệt, điện thoại của cô đổ chuông này.”
Kỷ Hi Nguyệt mở cửa, nhận điện thoại rồi cười nói một tiếng cảm ơn.
Cố Du Du liếc mắt thấy Liễu Đông đang hỏi han Trần Manh Manh rất ân cần, tim cô ta thoáng chùng xuống.

Xem ra người đàn ông nhỏ hơn mình hai tuổi này không thể tin cậy được.
Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn Liễu Đông và Trần Manh Manh: “Mình đi gọi điện đã nhé.”
Nói xong cô lướt qua Cố Du Du rồi bước ra ngoài, còn Cố Du Du thì lấy hết dũng khí bước vào.

“Trần Manh Manh, cô bị Lý Mai đánh thật đấy à?” Cố Du Du cười nói.
Trần Manh Manh cười khổ: “Vâng, dù sao cũng bị đánh thành quen rồi.”
“Lý Mai đúng là bị điên rồi, chẳng khác gì kẻ tâm thần phân liệt.

Cô ta không những đánh Manh Manh mà bị người khác cản đường cô ta cũng đánh.

Manh Manh, cô còn đau không?” Liễu Đông nhìn khuôn mặt thanh tú đã đỏ hồng một mảng của Trần Manh Manh với ánh mắt đau lòng.
Cố Du Du nhìn thấu biểu cảm của Liễu Đông, trong lòng rất sầu muộn, đoạn tình cảm chưa khai hoa nở nhụy này cứ thế kết thúc một cách dễ dàng.
Trần Manh Manh thấy ánh mắt của Liễu Đông, trong lòng cũng có chút xấu hổ.
“Không đau nữa, tôi không sao rồi.” Trần Manh Manh liền mỉm cười.
“Hai người, đang yêu nhau sao?” Cố Du Du không nhịn được hỏi.
Liễu Đông và Trần Manh Manh đều sửng sốt, sau đó cả hai cùng đỏ mặt.
“Liễu Đông, tôi, tôi về trước đây.” Trần Manh Manh đỏ mặt bỏ chạy.
Liễu Đông thấy cô ấy ‘bỏ của chạy lấy người’, cậu quay sang nhìn Cố Du Du, nói: “Chị Du Du, tôi, tôi đang theo đuổi Manh Manh.”
Liễu Đông biết tâm tư của Cố Du Du, cho nên cậu thấy nói thẳng cũng tốt.
Cố Du Du cười khan một tiếng: “Thế à? Có vẻ tiến triển cũng khá tốt đấy nhỉ.”
“Cũng tạm ổn.


Đợi thành công rồi tôi sẽ mời chị Du Du đi ăn một bữa nhé.” Liễu Đông đáp.
Cố Du Du đành cười nói: “Được thôi, nợ tôi một chầu đấy nhé.

Vậy tôi ra ngoài làm việc tiếp đây.” Nói xong cô ta cũng quay lưng bỏ đi, trong lòng có bao nhiêu thất vọng và hụt hẫng không cần nghĩ cũng biết.
Liễu Đông thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy di động ra nhắn tin cho Trần Man Manh.
“Manh Manh, chị Du Du nói chúng ta đang yêu nhau, cô nói có đúng không?” Liễu Đông muốn nhân cơ hội để chọc thủng lớp giấy này.
Tuy trước đây cậu ái mộ Kỷ Hi Nguyệt, nhưng cậu biết mình sẽ không bao giờ có cơ hội, cho nên cậu chỉ có thể đặt cô trong lòng mà sùng bái như nữ thần, và cậu cũng cần phải sống một cuộc sống của những người bình thường.
Trần Manh Manh là mẫu người mà cậu yêu thích, sau khi tiếp xúc một thời gian, cậu ít nhiều cũng đã hiểu được tính cách của cô ấy, điều quan trọng là ngay cả Kỷ Hi Nguyệt cũng rất bảo vệ cô ấy.
Cho nên Trần Manh Manh chắc chắn là một cô gái đáng để cậu theo đuổi.
Trần Manh Manh đọc được tin nhắn này, đột nhiên tim cũng đập loạn cả lên.
“Cậu nói xem?” Cô ấy suy nghĩ rất lâu mới hồi âm lại một câu.
Liễu Đông vừa nhìn thấy, khóe miệng cũng chợt nhếch lên.


Trần Manh Manh dù sao cũng là con gái, ngượng ngùng là khó tránh khỏi.
“Đương nhiên đúng rồi.

Không thấy anh lo lắng cho em vậy à? Từ giờ chúng ta sẽ chính thức trở thành bạn trai bạn gái, được không?” Liễu Đông thẳng thắn bày tỏ.
Trần Manh Manh đang đứng đầu thang máy, vừa nhìn thấy tin nhắn này, khóe miệng vô thức nở một nụ cười ngọt ngào.
Liễu Đông đẹp trai, cao ráo, lại trẻ trung năng động, còn chăm chỉ làm việc, nhân phẩm cũng rất tốt, cho nên cô ấy cũng muốn qua lại thử xem.
Thấy cô không trả lời, Liễu Đông lại nhắn thêm một câu: “Trưa nay ra ngoài ăn cơm nhé? Anh ở chỗ cũ đợi em.”
Trần Manh Manh nắm chặt điện thoại, lòng tràn đầy hạnh phúc, hồi âm lại một chữ ‘được’.
Cô ấy thật sự không ngờ vì chuyện của Lý Mai mà cô ấy và Liễu Đông lại xác nhận mối quan hệ, đây gọi là nhờ phúc được họa đó sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui