Lý Mai đột nhiên nhảy dựng lên: “Để tôi gọi điện thoại cho Đỗ Lệ, chị ta chắc chắn sẽ giải quyết được chuyện này.”
Nói xong cô ta cất bước ra ngoài, nhưng mới đi được nửa đường đã bị Hứa Phượng kéo lại: “Nếu cô nói cho Đỗ Lệ biết chúng ta đang ở chung với nhau, Đỗ Lệ sẽ nghĩ là cô hai lòng, khả năng là sẽ không giúp cô.”
Lý Mai sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ không nói đâu.” Sau đó cô ta dùng tốc độ nhanh nhất để trốn ra ngoài.
Trợ Lý lại kêu hai tên vệ sĩ, sau đó lái xe rời khỏi.
Trên xe, Lý Mai gọi điện thoại cho Đỗ Lệ công ty mình.
Sau khi Liễu Đông nhìn những bức ảnh mà Cố Du Du đã chụp, khóe miệng cậu khẽ cong lên: “Để xem người phụ nữ này còn ngạo mạn được nữa không!”
“Đi thôi.
Lên xe rồi tôi sẽ sắp xếp lại thông tin, tới nửa đêm là có thể đăng tin được rồi.” Cố Du Du cười gian manh, “Lần này Tiểu Nguyệt lại cho tôi một tin tức lớn nữa rồi!”
Liễu Đông nhìn cô ta, nhủ bụng, nếu để cô ta biết Vương Nguyệt chính là Kỷ Hi Nguyệt, và mọi thứ này đều do một tay Kỷ Hi Nguyệt sắp xếp thì không biết cô ta sẽ có cảm giác gì nhỉ?
Gửi cho Kỷ Hi Nguyệt hai chữ ‘hoàn thành’ xong, ba người bọn họ cũng lên đường rời khỏi trước.
Lúc này, trong phòng bao của Kỷ Hi Nguyệt, thím Lý và La Hi cũng đã quay lại.
“Hai tên béo kia không có vấn đề gì chứ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi La Hi.
“Tôi xử lý rồi, đại tiểu thư cứ yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề.
Với lại hình ảnh cũng sẽ được che mờ, Lý Mai không dám báo cảnh sát đâu.” La Hi nói.
Kỷ Hi Nguyệt gửi tin nhắn cho Cố Du Du, kêu cô ta xử lý vụ hình ảnh, ngoài ra trước khi đăng tin cũng phải gửi cho cô xem lại một lượt, Cố Du Du đương nhiên đồng ý.
“Tối nay có chút chuyện xảy ra ngoài dự tính, nhưng cũng may là mọi thứ đã hoàn thành đúng kế hoạch, có điều chuyện này chắc chắn sẽ không giấu được anh Hàn, cho nên ba người chúng ta phải thống nhất khẩu cung.
Lát nữa tôi sẽ giải thích với anh ấy sau.”
Chuyện mà Kỷ Hi Nguyệt sợ hơn là để Triệu Húc Hàn biết cô và Triệu Vân Sâm gặp nhau, anh chắc chắn sẽ ghen tuông lồng lộn.
Còn thím Lý và La Hi là ‘người biết sự tình mà không báo’ cũng e là sẽ gặp tai ương, cộng thêm chuyện ở đây có camera, chỉ cần Triệu Húc Hàn muốn biết thì chắc chắn sẽ không có thứ gì giấu được anh.
“Đại tiểu thư, cô nói đi, dù thế nào thì chúng tôi cũng sẽ thuận theo ý cô để báo cáo với cậu chủ.” La Hi nói thẳng.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ấy, bật cười nói: “La Hi, anh thay đổi nhanh thật đấy.”
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt mà đúng không? Huống hồ đại tiểu thư mà sống không yên ổn, cuộc sống của chúng tôi cũng đâu dễ dàng gì.
Đôi lúc nói dối có thiện ý cũng là một chuyện tốt, với lại chuyện này cũng không hại đến đại thể, chủ yếu là cách giải thích thôi.”
“Thông minh! Thím Lý, xem ra đầu óc của anh ấy linh hoạt hơn Long đấy chứ.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.
Thím Lý khẽ gật đầu: “Chỉ cần từng nếm trải qua khổ ải của cậu chủ, đương nhiên không có ai muốn chịu lại lần thứ hai.
Đại tiểu thư, cứ theo lời cô mà làm đi.”
“Bọn thím đây là đang phản bội tập thể đấy, haha.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.
Thím Lý đầu đầy gạch đen: “Tiểu thư, đừng nói như vậy chứ, chúng ta là đang muốn làm cậu chủ vui vẻ thôi.”
“Đúng đúng đúng đúng.” La Hi một hơi bốn chữ đúng.
Gần hai giờ sáng, Kỷ Hi Nguyệt và thím Lý mới về tới nhà.
Kỷ Hi Nguyệt tắm rửa xong thì leo lên giường nằm, sau đó gửi tin nhắn cho Triệu Húc Hàn, bởi vì bên Pháp bây giờ đang là ban ngày.
“Anh Hàn, em nhớ anh rồi.” Kỷ Hi Nguyệt còn gửi thêm một icon mua~ah.
Triệu Húc Hàn hồi âm lại rất nhanh: “Sao còn chưa ngủ?”
“Oh, tối nay đã xảy ra khá nhiều chuyện, anh có rãnh để nghe không?” Kỷ Hi Nguyệt dè dặt nói.
“Để anh tới nhà vệ sinh đã.” Triệu Húc Hàn hồi âm.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, chắc anh đang bận việc, nhưng ý của anh là sẽ dành khoảng thời gian đi vệ sinh để lắng nghe cô kể chuyện gì đã xảy ra tối nay.
Xem ra cô phải nói cho trôi chảy mới được, vì người đàn ông này rất để ý lời nói của cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...