Triệu Vân Sâm căng thẳng nhìn Kỷ Hi Nguyệt, khuôn mặt tuấn tú bỗng chốc đỏ bừng, ánh mắt thâm thúy nhìn sâu vào gương mặt nhỏ xinh và đôi môi hồng hào gợi cảm của Kỷ Hi Nguyệt, cảm giác miệng đắng lưỡi khô tự nhiên ập đến.
Cậu ta đột nhiên có cảm giác không kiểm soát được bản thân, có thể là do đã uống quá nhiều rượu.
“Này, cậu nói với tôi những chuyện này làm gì? Bỏ ra.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ ngọ nguậy.
“Cô, cô đừng hiểu lầm.” Triệu Vân Sâm vẫn không buông tay, vẻ mặt còn đầy sự khẩn cầu.
“Thôi thôi thôi, phẩm hạnh của cậu tôi còn không hiểu chắc? Không phải xử nử thì cậu đâu có thèm.
Được rồi đấy!” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường.
Triệu Vân Sâm khó xử nói: “Không phải, chỉ là, không có cảm giác thì không chạm vào thôi.”
“Được rồi, đã nói là không phải việc của tôi.” Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn nhớ, kiếp trước cũng vì cô nói mình là xử nử, nên cuối cùng mới xảy ra chuyện Triệu Vân Sâm kéo cô đến khách sạn.
Nói đến thì người đàn ông này đúng là một tên ăn chơi đàng điếm, nhưng lại chưa bao giờ thấy cậu ta đưa phụ nữ về, mỗi lần chơi bời uống say đến bét nhè, cuối cùng đều là An Hoa cõng cậu ta về nhà.
Triệu Vân Sâm nhìn biểu cảm không quan tâm của cô, đột nhiên kích động nói: “Tiểu Nguyệt, tôi, chúng ta…bắt đầu lại được không?”
Kỷ Hi Nguyệt đờ đẫn đến há hốc, nhìn Triệu Vân Sâm với ánh mắt không thể tin nổi.
Triệu Vân Sâm cuống quýt nói: “Tôi, tôi nói nghiêm túc đấy.
Trước đây là do tôi không nhận ra được mặt tốt của em, là tôi không đúng.
Em, em có thể tha thứ cho tôi được không? Chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không?”
Kỷ Hi Nguyệt bị cậu ta dọa đến ngây ngẩn, người đàn ông này bị hỏng dây thần kinh nào rồi sao?
Con mẹ nó đang chọc cười cô à? Trước đây lúc cô còn đeo bám cậu ta ba năm, cậu ta chỉ coi cô như giẻ rách mà ném tới ném lui, bây giờ cô đã tỉnh táo, tu dưỡng lại nhân phẩm thì tên đàn ông lại muốn ‘yêu lại từ đầu’ với cô?
Kỷ Hi Nguyệt tự nhiên muốn bật cười, lẽ nào ‘Mười tám năm Phong thủy xoay vần’ là đây sao?
Lúc cô thích cậu ta, cậu ta lại ‘để khinh khi bên dưới sự khinh miệt’, bây giờ cô không thích cậu ta nữa, cậu ta lại quay ngược lại thích cô?
Haha, buồn cười quá đi mất.
Triệu Vân Sâm thấy Kỷ Hi Nguyệt thừ người ra, đứng yên bất động, tưởng đâu mình đã dọa cô sợ hãi.
Nhưng cứ nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp, mềm mịn trơn bóng của cô, tâm tư của cậu ta lại càng lúc càng sôi sục.
Bỗng nhiên, cậu ta không nhịn được mà cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt hoàn hồn, trong khoảnh khắc sắp bị hôn trúng, cô đấm một phát vào eo Triệu Vân Sâm.
Triệu Vân Sâm rên lên một tiếng rồi lập tức gập người, khuôn mặt vì đau mà gần như méo xệch, cả người dựa hẳn vào tường rồi từ từ trượt xuống.
An Hoa biến sắc, vội vàng chạy tới đỡ lấy thiếu gia nhà mình.
Kỷ Hi Nguyệt sầm mặt, cả giận nói: “Triệu Vân Sâm, cậu muốn chết đúng không?”
“Người phụ nữ này, sao cô lại đánh người tùy tiện thế hả?” Châu Lê đang đứng một bên đột nhiên xông lên, dùng túi xách của mình đập vào người Kỷ Hi Nguyệt.
An Hoa liền đưa chân đá một phát, trúng thẳng vào đầu gối Châu Lê, làm cô ta aiya một tiếng rồi ngã khụy xuống đất.
Kỷ Hi Nguyệt không ngờ An Hoa sẽ ra tay.
Thực ra là An Hoa đang suy nghĩ cho toàn cục.
Nếu lúc này Kỷ Hi Nguyệt mà bị thương, món nợ này chắc chắn Triệu chủ nhân sẽ tính lên đầu Triệu Vân Sâm, đến lúc đó anh ta cũng sẽ không có kết quả gì tốt đẹp.
Chỉ là mọi thứ lại xảy ra quá nhanh.
Khoảnh khắc thiếu gia định hôn Kỷ Hi Nguyệt, anh ta giống như bị sét đánh.
“Đại tiểu thư, thiếu gia uống say rồi, cô đừng tính toán với cậu ấy nhé.” An Hoa vội vàng xin lỗi Kỷ Hi Nguyệt.
Trong lòng anh ta cũng rất hoảng sợ, rốt cuộc là thiếu gia nhà mình đang làm cái quái gì vậy?
Sao lại cả gan chạm vào người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt này chứ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...