Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời


Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Người ta gọi đây là lạc thú.

Ở trong giới giải trí ai mà chẳng chơi bời hưởng lạc, huống chi cô ta còn là phó tổng của Hoàn Vũ.”
“Vậy mà không sợ bẩn nhỉ.” Thím Lý rùng mình một cái, dáng vẻ như không chấp nhận được.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười ha hả, sau đó cô thấy Triệu Vân Sâm cũng gọi hai cô tiếp viên đến ngồi, nhưng đều ngồi bên trái Triệu Vân Sâm, còn Lý Mai thì vẫn đang khư khư chiếm giữ vị trí bên phải.
Nhìn qua thì sắc mặt Lý Mai có chút ngượng ngùng, có thể là cô ta không ngờ mình ngồi bên cạnh rồi mà Triệu Vân Sâm còn kêu thêm hai người nữa.

Chuyện này khiến cô ta rất mất mặt.
Nhưng cô ta đâu hiểu được tính cách của Triệu Vân Sâm, cậu ta chỉ ưa thích náo nhiệt, mà Lý Mai ở trong mắt cậu ta còn chẳng khác gì một cái đuôi.

“Tiểu thư, làm thế nào bây giờ? Hai người phụ nữ bên ngoài cũng không đi.” Thím Lý nhìn thời gian, cảm thấy sốt ruột, hơn nữa bà cũng không thích ở lại chỗ này quá lâu.
Đột nhiên di động của Kỷ Hi Nguyệt đổ chuông, là Cố Du Du.
“Tiểu Nguyệt, người mà Lý Mai hẹn gặp là thiếu gia Triệu Vân Sâm của tập đoàn Triệu Thị, chúng ta làm sao đưa tin được đây?”
Kỷ Hi Nguyệt thầm vui mừng, không ngờ Cố Du Du đã biết được người Lý Mai hẹn gặp là ai.
“Đừng nôn nóng, ảnh của Triệu Vân Sâm chị cứ che mặt đi là được.

Bây giờ Triệu Vân Sâm đã là ông chủ là Hoàn Vũ, Lý Mai hình như lại muốn đổi chủ, chuyện này tất nhiên phải cho Đỗ Lệ biết, như vậy mới đẹp mặt.” Kỷ Hi Nguyệt hồi âm cho Cố Du Du.
Đỗ Lệ là sếp của bộ phận diễn xuất, trước đây còn vì Lý Mai mà hung dữ với Lộc Hùng.
“Nhưng Tiểu Nguyệt, chuyện này cũng đâu đủ khiến cho Lý Mai thân bại danh liệt được đúng không?” Cố Du Du chủ yếu là lo lắng cho tin tức, vì cho dù Lý Mai có trở mặt với Đỗ Lệ rồi đến Hoàn Vũ thì cô ta cũng chẳng thiệt hại gì to lớn.
“Đợi đi, bọn họ vẫn còn đang chơi bời mà.” Kỷ Hi Nguyệt đáp, “Biết đâu phía sau còn tin tốt thì sao?”
“Được.” Cố Du Du trả lời lại một chữ.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn sang phòng bên cạnh, sau đó cô lại nhìn thím Lý: “Thím Lý, xem ra tối nay phải đợi rất muộn, hay là thím về trước đi, có La Hi ở đây chắc không sao đâu.”
“Vậy đâu có được, muộn thế nào tôi cũng phải đợi cùng cô.

La Hi đang ở bên ngoài, cô một mình ở đây sẽ gặp nguy hiểm.

Không sao đâu, dù sao cũng đã đợi, đợi thêm một chút nữa đi.” Thím Lý an tâm ngồi xuống.
Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm thấy có lỗi, nhưng bây giờ Triệu Vân Sâm đang ở trong phòng bao, lại nhiều người như vậy, nên quả thực không dễ dàng ra tay.

Hai mươi phút sau, Kỷ Hi Nguyệt đứng dậy ra ngoài, nào ngờ vừa mới ra khỏi cửa đã suýt nữa va phải một người.
Cô ngẩng đầu lên, con mẹ nó không ngờ lại là An Hoa.

Vừa nãy anh ta cũng đi ra ngoài, bây giờ quay lại thì tình cờ gặp phải.
“Kỷ, Kỷ tiểu thư?”  An Hoa nhận ra Kỷ Hi Nguyệt thì vô cùng kinh ngạc.
Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày: “An Hoa? Sao anh lại ở đây? Cậu chủ của anh cũng đang ở đây à?”
“À, ờ, đúng vậy.

Cậu chủ nói lâu rồi chưa ra ngoài nên tối nay đến đây chơi một chút.” An Hoa có chút căng thẳng.
“Vậy à? Ở phòng nào?” Kỷ Hi Nguyệt giả vờ hỏi.
“Phòng này.” An Hoa đành phải khai báo, sau đó chỉ tay về phòng bên cạnh: “Kỷ tiểu thư cũng đang ở phòng này sao?”
“Ừm.


Thiếu gia Vân Sâm đang đi với ai vậy?” Kỷ Hi cố ý hỏi.
An Hoa vội vàng đáp: “Với vài người bạn thôi, bàn chút chuyện làm ăn ấy mà.”
“Thế à? Thế để tôi đi xem thử.” Kỷ Hi Nguyệt bước qua phòng bên cạnh.
“Đại tiểu thư!” An Hoa muốn căn ngản, nhưng không biết ngăn cản thế nào.

Kỷ Hi Nguyệt bước sang phòng bên cạnh rồi trực tiếp đẩy cửa bước vào mà không hề gõ cửa.
Bên trong mọi người đang cụng ly, thấy cửa mở ta đương nhiên đều đưa mắt nhìn qua.
Khoảnh khắc Triệu Vân Sâm nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, cậu ta lập tức buông lỏng tay, ly rượu đập thẳng xuống bàn phát ra âm thanh giòn tan, rượu văng tứ phía..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui