Thím Lý nhìn dáng vẻ tươi cười hớn hở của Kỷ Hi Nguyệt, khẽ khàng lắc đầu: “Cậu chủ ưu tú là chuyện rất rõ ràng, nhưng đối với các bậc cha mẹ trong thiên hạ, con cái của họ bao giờ cũng giỏi nhất.
Cho dù cậu chủ có xuất sắc thế nào đi nữa, bố cô cũng sẽ cảm thấy cô là người chịu thiệt thòi.”
“Thím Lý, cháu hiểu rồi, nhung dù thế nào thì ngày mai thím cũng đến nói chuyện với bố cháu thử nhé.
Với lại, mấy hôm nay anh Hàn không có ở đây, thím đừng nấu ăn nữa, buổi tối chúng ta tranh thủ về chỗ bố cháu ăn cơm được không? Cháu cũng sẽ cố gắng ở cạnh bố nhiều hơn.”
Thím Lý có chút sửng sốt: “Về đó ăn cơm ư? Vậy cô phải nhắc tôi trước nhé, để tôi không làm cơm nữa.”
“Vâng, thím Lý cũng về chung với cháu luôn nhé? Như vậy cháu mới có thể quay về đây để ngủ.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.
Cô nghĩ bụng, nếu cứ như thế, thím Lý và bố cô cũng sẽ thân thiết hơn.
Lỡ như thật sự bén lửa gì đấy thì càng tốt.
“Cô muốn về đây ngủ ư? Sao không ngủ lại bên đó luôn?” Thím Lý hỏi.
“Buổi tối và buổi sáng cháu cần phải tập luyện, cho nên phải quay về đây chứ? Cháu không muốn trì hoãn đâu.
Khó khăn lắm mới có được chút thành tích như bây giờ, nên không thể lười biếng được.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Cũng đúng.
Nhưng chắc tôi không cần đi theo đúng không? Bây giờ bên cạnh cô đã có La Hi, an toàn chắc không thành vấn đề nữa.” Thím Lý cười khan nói.
“Thím Lý bận công chuyện à?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn bà, hỏi.
“Cũng không có gì.
Chỉ là có đôi chút bất tiện thôi.
Có La Hi rồi tôi còn đi theo nữa thì không tốt cho lắm.” Thím Lý nói, “Tôi ở nhà đợi cô về là được rồi.”
“Gì chứ? Bố cháu thích món thịt cừu của thím làm lắm đấy, còn nói là muốn thím làm thêm cho ông ấy một ít.
Thím tới đó tiện thể dạy cho mẹ Lưu làm luôn đi mà.”
“Đại tiểu thư, để tôi làm rồi cô mang qua cũng được.
Cô nói như vậy, trong lòng mẹ Lưu sẽ không được thoải mái đâu.” Thím Lý lắc đầu.
Kỷ Hi Nguyệt dẩu môi: “Thím Lý, thím nghĩ nhiều rồi.
Mẹ Lưu vốn dĩ không phải là người nấu ăn.
Trước đây bà ấy làm bảo mẫu, chăm lo sinh hoạt thường ngày cho cháu.
Bố cháu rất hiếm khi về nhà ăn cơm, nên bà ấy cũng không nấu nướng thường xuyên, cũng tự biết mình nấu ăn không ngon, chỉ ước gì bố cháu thuê đầu bếp về nhà.”
Thím Lý thoáng bối rối, sau đó khẽ nói: “Thôi được rồi, để ngày mai tôi mang đồ ăn sang giúp mẹ Lưu nấu cơm.”
“Cảm ơn thím Lý, mẹ Lưu chắc chắn sẽ yêu chết thím luôn đấy.” Kỷ Hi Nguyệt hào hứng nói.
Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt đến công ty thì nhận được điện thoại của Tiền Giang Thành.
Anh ấy đang ở dưới đài truyền hình.
Kỷ Hi Nguyệt kêu anh ấy lên trên, hai người lên sân thượng.
Kỷ Hi Nguyệt hỏi: “Anh Giang Thành, có chuyện gì vậy?
Mặt tiền Giang Thành có vài vết bầm tím, Kỷ Hi Nguyệt chau mày nhìn.
“Là Kiều Thanh.” Tiền Giang Thành rất sầu não.
“Kiều Thanh?” Kỷ Hi Nguyệt nhất thời hiểu ra, “Anh ta muốn anh đến nói với em chuyện gì? Kêu em tới chỗ đội trưởng Lý nói tốt vài câu sao?”
Tiền Giang Thành khẽ gật đầu: “Đúng vậy.
Gần đây anh ta bị cảnh sát bám dính, làm việc rất bất tiện, sau đó không biết anh ta đã nghe được thông tin ở đâu, nói anh và em là bạn bè, nên tối qua đã đến tìm anh.”
“Buồn cười.
Biết anh và em là bạn bè có gì đâu khó khăn, lúc ở đồn cảnh sát có rất nhiều người nhìn thấy mà.” Lúc đó Kỷ Hi Nguyệt đang trong thân phận của Vương Nguyệt, cho nên Kiều Thanh đã nghe được thông tin Tiền Giang Thành có quen với Vương Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nheo mắt: “Anh ta uy hiếp anh thế nào?”
Trong ánh mắt của Tiền Giang Thành thoáng vẻ sợ hãi: “Anh ta nói sẽ cho anh đẹp mặt, còn nói nếu em không đi, anh ta sẽ tìm bố mẹ anh để làm phiền, Tiểu Nguyệt, anh phải làm thế nào bây giờ?”
Ánh mắt của Kỷ Hi Nguyệt xẹt qua tia sát khí, quả nhiên những tên buôn lậu m.a tú.y đều có gan làm liều, đây rõ ràng là đang uy hiếp thẳng mặt.
“Anh đừng lo lắng.
Chúng ta đến đồn cảnh sát một chuyến đi.” Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc rồi nói.
Tiền Giang Thành khẽ gật đầu, sau đó tỏ ý xin lỗi: “Tiểu Nguyệt, thành thật xin lỗi, đã làm liên lụy đến em rồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...