Ăn cơm tối xong, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt lên sân thượng đi dạo.
Một tiếng sau, Triệu Húc Hàn xuất phát.
Kỷ Hi Nguyệt nháy mắt có chút biếng nhác, nhưng cũng may là bố cô gọi điện thoại đến.
“Tiểu Nguyệt, khi nào con về ăn cơm?” Kỷ Thượng Hải hỏi qua điện thoại.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Bố, con rãnh sẽ về ngay.”
“À, món thịt cừu lần trước con kêu thím Lý làm khá ngon đấy, lúc nào lại mang đến cho bố nữa? Bố nhắm với rượu.” Kỷ Thượng Hải cười nói.
Kỷ Hi Nguyệt hào hứng đáp: “Bố, bố cũng cảm thấy tay nghề của thím Lý rất khá đúng không?”
“Ừm, thật sự rất khá.
Thảo nào chẳng thấy con về nhà.” Kỷ Thượng Hải cười nói, “Vậy con định khi nào mới dẫn Triệu Húc Hàn về ăn cơm với bố đây?”
Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ, đây mới là chủ đề chính thì phải.
“Bố, Triệu Húc Hàn ra nước ngoài rồi, phải tuần sau mới về được! Đợi anh ấy về rồi con dẫn anh ấy đến ăn cơm với bố nhé, như vậy được không?” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.
Kỷ Thượng Hải bên kia ho khan một tiếng: “Tiểu Nguyệt, con, có phải con ở chung với cậu ta không?”
Kỷ Hi Nguyệt chợt lạnh sóng lưng, vấn đề này mà trả lời không khéo, dám chắc bố con cô sẽ đại chiến ngay cho xem.
“Có đâu, bố, bố nói gì thế! Sao con sống chung với anh ấy được.” Kỷ Hi Nguyệt lật đật đáp.
“Thế ư? Vậy tại sao con sống ở khu dân cư Phong Nhã, Triệu Húc Hàn cũng sống ở khu dân cư Phong Nhã?” Giọng nói của Kỷ Thượng Hải đã trở lạnh.
Kỷ Hi Nguyệt trố mắt.
Cô không ngờ là bố đã cho điều tra hai người bọn cô.
Dường như ông thật sự rất để ý đến chuyện yêu đương của cô và Triệu Húc Hàn.
“Bố, con nói ra sợ bố sẽ không tin.’ Kỷ Hi Nguyệt cười khan nói.
“Nói!” Kỷ Thượng Hải rất nghiêm nghị.
“Thực ra bọn con sống cùng một căn hộ, thím Lý là bảo mẫu của anh ấy, nhưng chúng con ở hai phòng khác nhau, nước sông không phạm nước giếng.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.
“Con nói cái gì? Trong cùng một căn hộ?” Giọng nói của Kỷ Thượng Hải giống hệt như sét đánh.
“Bố, bố đừng tức giận.
Con không lừa bố đâu.
Mặc dù chung một căn hộ nhưng thật sự là không có ở chung, con thề đấy!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.
“Con, con là con gái đấy.
Con hồ đồ quá rồi!” Kỷ Thượng Hải bên kia tức tới mức ho khan.
“Bố, bố bình tĩnh đi mà, thật sự không như bố nghĩ đâu.
Bố cũng biết khu dân cư Phong Nhã gần đài truyền hình mà đúng không? Hơn nữa ở đây phòng trống rất nhiều, nên Triệu Húc Hàn đã cho con mướn một phòng.
Với lại, bên chỗ anh ấy phòng huấn luyện rất chuyên nghiệp, còn có huấn luyện viên nữa, nên con không cưỡng lại được.”
“Con, nhưng con là con gái mà! Để người khác nhìn thấy thì biết làm thế nào!” Kỷ Thượng Hải nổi giận, “Nếu con muốn mấy thứ này, bố có thể mua cho con mà! Hà tất gì phải ở chung với cậu ta? Cho dù tụi con không có gì, nhưng người khác nhìn thấy sẽ nói thế nào đây!”
“Bố, tụi con bây giờ cũng bắt đầu tìm hiểu nhau rồi mà, chuyện này cũng rất bình thường mà đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi nói.
Kỷ Thượng Hải bị chọc tức không nhẹ: “Không được.
Hoặc là con chuyển đi, hoặc là bố sẽ mua cho con một căn bên cạnh.
Bố không cho phép tụi con sống chung với nhau như vậy! Kỷ Thượng Hải bố biết vứt mặt đi đâu!”
“Bố!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức gào khóc, đáng tiếc là Kỷ Thượng Hải đã cúp máy.
Cô vội vàng chạy xuống nhà bếp tìm thím Lý, bàn bạc với thím Lý xem nên làm thế nào.
Thím Lý chau mày nói: “Được rồi, để ngày mai tôi sang chỗ bố cô, nói giúp cô thử xem.”
“Vâng vâng, cám ơn thím Lý.
Tư tưởng của bố cháu bảo thủ lắm.
Thực ra bây giờ cháu có sống chung với anh Hàn cũng là chuyện bình thường mà.
Cháu đâu còn là trẻ vị thành niên nữa.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng.
“Đó là tấm lòng của bố mẹ trong thiên hạ.
Bố cô cũng sợ cô thiệt thòi thôi mà.”
“Nhưng cháu cảm thấy, hình như anh Hàn mới thiệt thòi hơn đấy chứ.” Kỷ Hi Nguyệt vừa nói xong, chính mình còn bật cười..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...