Kỷ Hi Nguyệt suýt chút nữa sặc nước bọt mà chết, người đàn ông này mỗi lần mở miệng có cần gây sốc thế không?
“Khụ khụ, anh Hàn, anh còn dám nhắc đến à!” Sau khi Kỷ Hi Nguyệt đỏ mặt, trong đầu cô liền hiện lên ý nghĩa xấu xa.
“Anh là của em mà.” Triệu Húc Hàn còn bổ sung thêm một câu, ánh mắt sâu lắng mà thâm trầm nhìn gương mặt lém lỉnh trước mắt.
Kỷ Hi Nguyệt vốn định khinh thường anh mấy câu, vừa nghe anh nói câu này xong trong lòng lại vui vẻ.
Cô chớp đôi mắt to tròn, nói: “Thật không?”
“Ừm.’ Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức nghiêng người, hai tay ôm lấy cổ anh, rồi đôi môi nhỏ nhắn hôn lên môi anh một cái, sau đó bẽn lẽn nói: “Vậy lúc nào anh chữa bệnh cho em?”
Triệu Húc Hàn lập tức cứng đờ, suy nghĩ lại bắt đầu trôi xa.
“Em, em chuẩn bị xong rồi à?” Triệu Húc Hàn có chút ngại ngùng, cảm giác như toàn thân đang nóng lên, lòng càng như lửa đốt.
Bộ phận nào đó trên người anh cũng bắt đầu có phản ứng.
Tư thế ôm của Kỷ Hi Nguyệt thực sự rất nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận là sẽ chạm vào ngay.
Anh rất muốn đẩy cô ra, nhưng lại luyến tiếc khoảnh khắc ái muội và ấm áp này.
“Em có vấn đề gì đâu, có điều thân thể thì em không biết, nên muốn thử xem thế nào.
Dù sao thì nội tâm của em cũng đã chấp nhận anh Hàn rồi mà.” Kỷ Hi Nguyệt đỏ mặt nói.
Anh đẹp trai, lại đối xử tốt với cô, cô cũng thích anh, quan hệ giữa hai người lại là tình yêu nam nữ, nên cô không ngại chuyện ăn cơm trước kẻng.
Vấn đề là cô bị chấn thương tâm lý, thân thể sẽ làm ra những phản ứng mà cô không có cách nào khống chế được, nhưng chính bản thân cô lại không biết, cho nên phải thử mới biết xem phản ứng thế nào thì mới chữa trị được.
“Vậy, vậy đợi anh về nhé.” Cổ họng của Triệu Húc Hàn rất khô khốc.
“Tại anh cả đấy, tự nhiên đi chiến tranh lạnh với em ba ngày, nếu không đã chữa khỏi từ sớm rồi! Bây giờ còn phải đợi anh quay về nữa.” Vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt đầy sự bất mãn.
Triệu Húc Hàn đột nhiên muốn đánh cho mình một trận, tự nhiên đi so đo làm gì để ba ngày tâm trạng như chó cắn không nói, đằng này còn bỏ qua cơ hội tốt như vậy nữa.
“Hay là bây giờ luôn?” Kỷ Hi Nguyệt thấy mặt anh đã đỏ bừng, lập tức nhướn mày như một tên háo sắc.
Thân thể của Triệu Húc Hàn trong phút chốc lại phản ứng mạnh mẽ, người phụ nữ này định giày vò anh đến chết trước khi ăn cơm sao?
“Em đùa đấy, anh đừng căng thẳng.
Tối nay anh xuất phát rồi, không thể làm hỏng chuyện được, phải bảo toàn thể lực nữa.
Được rồi được rồi, ăn cơm thôi.” Kỷ Hi Nguyệt chọc Triệu Húc Hàn xong, cô ngoan ngoãn đứng lên đi vào nhà ăn.
Triệu Húc Hàn vẫn ngồi yên bất động, trong lòng không sao bình tĩnh được.
Anh rất muốn bóp chết người phụ nữ xấu xa Kỷ Hi Nguyệt này.
Nhưng anh vẫn cố gắng bình tĩnh lại, không thể để người phụ nữ này xem trò cười được.
Đợi anh về rồi sẽ xử lý cô sạch sẽ.
Triệu Húc Hàn đột nhiên có suy nghĩ, hay là thôi không ra nước ngoài nữa được không.
Nhưng sau đó anh liền cả kinh.
Rõ ràng là anh đã bị người phụ nữ này ảnh hưởng quá lớn, ngay cả chuyện chính sự cũng muốn vứt sang một bên, đúng là quá sức hồ đồ.
Sau khi Triệu Húc Hàn tỉnh táo, anh lại trở về dáng vẻ lạnh lùng, ngồi nán lại xem TV một lúc mới đứng lên.
“Cậu chủ, ăn cơm thôi.” Thím Lý cũng đúng lúc đi tới mời cơm.
“Ừm!” Triệu Húc Hàn chậm rãi đứng lên.
May mà lực tự chủ của anh không tệ.
Nhưng sau đó anh lại phát hiện, lực tự chủ của anh bây giờ đã kém hơn rất nhiều so với lúc trước.
Còn có mặt mũi tuẹ an ủi bản thân là không tệ nữa chứ, yêu cầu đối với bản thân đúng là càng ngày càng thấp.
Nhưng cũng may là chỉ khi nào đối mặt với Kỷ Hi Nguyệt anh mới mất kiểm soát như vậy.
Ngặt nỗi là loại mất kiểm soát này lại làm anh khá vui vẻ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...