Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Triệu Húc Hàn bên đây nhận được tin nhắn của Kỷ Hi Nguyệt thì khóe miệng khẽ cong lên, đáp lại: “Nhớ.”
“Em cũng nhớ anh.” Kỷ Hi Nguyệt ôm điện thoại cười ngọt ngào, thầm nghĩ người đàn ông này càng ngày càng cởi mở.
“Ừm, ngủ sớm đi, sáng mai anh về.” Trong lòng Triệu Húc Hàn cũng rất ngọt ngào.
“Oh, vậy anh Hàn cũng ngủ sớm đi nhé.
Ngủ ngon.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, sáng mai anh còn muốn về lại khu dân cư Phong Nhã sao? Nhưng tối mai anh phải đi Pháp rồi mà.
Sáng hôm sau, lúc Kỷ Hi Nguyệt rời giường đi tập luyện thì nhìn thấy Triệu Húc Hàn đang đứng trên sân thượng đánh quyền.
“Anh Hàn, sao anh về sớm vậy? Ngày nào anh cũng ngủ trễ dậy sớm như vậy không tốt cho sức khỏe đâu.” Kỷ Hi Nguyệt nhẩm tính, hình như một ngày anh ngủ chưa tới mấy tiếng nữa.
“Bình thường ngủ sáu bảy tiếng là được rồi, không đáng ngại.” Triệu Húc Hàn định nói với cô, cho dù anh không ngủ mấy ngày mấy đêm cũng không sao, bởi vì bài huấn luyện của chủ nhân Triệu Thị rất khủng khiếp.
Đương nhiên, một người luyện khí công thì cơ thể sẽ cường tráng và khỏe mạnh tự nhiên.
Từ năm mười sáu tuổi anh bắt đầu huấn luyện đến giờ, hình như chưa bao giờ bị bệnh vặt.
Kỷ Hi Nguyệt bước qua chỗ anh.
Triệu Húc Hàn dừng đánh quyền, đứng lại nhìn cô.
Kỷ Hi Nguyệt liền vươn tay ôm lấy anh, sát đến miệng anh hôn lên một cái.
Sau đó nói: “Tối nay anh Hàn phải đi rồi.”
“Ừm.” Triệu Húc Hàn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Hình như đây là lần đầu tiên hai người hòa hợp theo kiểu tình nhân thế này.
Trong lòng anh thoáng ấm áp, cũng có cảm giác không nỡ buông tay.
“Nếu mọi việc suôn sẻ, qua mấy ngày là anh có thể về rồi.
Em ở nhà phải chú ý an toàn đấy.” Triệu Húc Hàn nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, nói.
“Em biết rồi.
Anh cũng phải cẩn thận nhé.
Lần này em không có trực giác gì cả, nhưng không có nghĩa là sẽ không nguy hiểm, cho nên anh phải thật thận trọng đấy biết chưa? Tối nào cũng phải gọi điện thoại cho em nữa, nếu không em sẽ nhớ anh đến mất ngủ cho xem.”
Kỷ Hi Nguyệt rất lưu luyến, cảm giác tình cảm của hai người vừa mới bắt đầu đã phải chia xa.
“Ừm.
Điện thoại anh vẫn luôn mở.” Câu này của Triệu Húc Hàn có nghĩa là lúc nào cô cũng có thể gọi điện thoại cho anh, gửi tin nhắn cho anh.
Kỷ Hi Nguyệt dựa đầu lên vai anh, hai người ôm nhau một lúc rồi mới bắt đầu tập luyện.
Tới công ty, Kỷ Hi Nguyệt mở hộc tủ của mình ra, đột nhiên phát hiện sợi dây chuyền kim cương đáng giá cả trăm vạn mà Triệu Húc Hàn tặng cho cô đã không cánh mà bay.
Cô chợt biến sắc.
Hộc tủ trong bàn làm việc là của cá nhân, cô lại giữ chìa khóa nên nghĩ rằng bỏ ở đây sẽ an toàn.
Cô đang định hai hôm nay sẽ cầm về nhà mình, bỏ vào tủ trang sức, nhưng không giờ bây giờ đã bị lấy mất.
Đối với người bình thường, nhận được món quà quý giá như vậy nhất định sẽ cầm về ngay, nhưng với Kỷ Hi Nguyệt mà nói, một trăm vạn không phải là con số lớn, nên cô cũng không vội vàng đeo vào, mà chỉ để trong phòng làm việc và khóa lại, nào ngờ đâu lại xảy ra chuyện như vậy.
Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu quan sát những người có mặt trong văn phòng, ai cũng rất bình thường, trừ Trần Thanh.
Sau sự việc của Trần Thanh và Châu Lê, ngày hôm sau anh ta vẫn mang theo cái mũi sưng vù đến làm việc, nhưng lại trở thành trò cười trong văn phòng.
Đương nhiên những lúc anh ta có ở đây, mọi người sẽ không nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn anh ta thì đã quá rõ ràng, vả lại cũng chẳng ai tiếp chuyện với anh ta nữa.
Nhân phẩm như vậy thì làm sao người khác có thiện cảm được.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta, Trần Thanh cũng vô tình ngẩng đầu lên, sau đó anh ta lập tức cúi thấp đầu xuống.
“La Hi!” Kỷ Hi Nguyệt gọi giật La Hi đang ngồi bên chỗ của Long Bân..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...