Cố Cửu biến sắc: “Tiểu Nguyệt, quảng cáo này đã lên lịch cho diễn viên nam khác rồi, đổi bất ngờ vậy có ổn không?”
Trần Á Nam còn đang hào hứng, vừa nghe Cố Cửu nói xong thì lập tức khựng lại.
“Đổi người thì có vấn đề gì đâu, tìm vai khác tốt hơn cho người đó là được rồi.
Quảng cáo dầu gội này nhất định phải để Á Nam quay.
Các anh nhìn đi, cậu ấy trông vừa đẹp trai vừa tươi tắn, chất tóc lại có hơi xoăn nhẹ, tôi cảm thấy để cậu ấy quay nhất định sẽ nổi tiếng.”
Kỷ Hi Nguyệt nói một cách chắc chắn.
Trần Á Nam nhìn Kỷ Hi Nguyệt với vẻ mặt hết sức kinh ngạc, nội tâm vô cùng cảm kích.
Cô còn vì cậu mà thay người khác, có phải đã quá tốt với cậu rồi không?
Nếu không phải cô đã có bạn trai, cậu thật sự sẽ cho rằng là cô đang có ý với cậu.
Cố Cửu và Mộ Dung Phong đều nhìn Trần Á Nam.
“Tôi, tôi chưa học qua diễn xuất, tôi, tôi sợ là sẽ làm không được.” Trần Á Nam xấu hổ lắc đầu.
“Tôi nói cậu được là cậu được.
Bây giờ đang là kỳ nghĩ, mấy ngày nay cậu rãnh thì đến Húc Nguyệt đi, để anh Mộ Dung dạy cho cậu một chút, rồi chúng ta quay thử trước xem sao, được không?”
Lúc Kỷ Hi Nguyệt nói với cậu thì giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng.
“Học tỷ, tôi, tôi sợ sẽ làm chị thất vọng.
Tôi, tôi có thể đóng vai phụ trước được không?” Trần Á Nam rất khó xử.
“Cậu không cần đóng vai phụ gì cả.
Các anh cứ tin tôi đi, trực giác của tôi có bao giờ sai đâu.
Cố thiếu, chuyện này quyết định vậy đi.” Kỷ Hi Nguyệt quay sang nói Cố Cửu.
Cố Cửu chiều theo ý cô: “Được được được, cô nói được là được.
Còn vấn đề hợp đồng thì thế nào?”
“Hợp đồng của cậu ấy thì cứ trích phần trăm đi, hợp đồng mười năm.” Kỷ Hi Nguyệt trộm cười trong lòng.
“Trích phần trăm?” Mộ Dung Phong kinh ngạc, “Đại tiểu thư, chuyện này? Những diễn viên khác tối thiểu phải có một bộ phim nổi tiếng đã mới được ký hợp đồng trích phần trăm.”
“Tôi biết, nhưng cậu ấy đặc biệt.
Anh Mộ Dung, anh hiểu mà, tôi đã tìm nam diễn viên như vậy từ rất lâu rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cười y hệt như con cáo nhỏ.
Mộ Dung Phong sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu.
Anh ấy biết Kỷ Hi Nguyệt nhất định phải có được Trần Á Nam này.
“Được, đại tiểu thư cô đã quyết định thì tôi sẽ cố hết sức.” Mộ Dung Phòng cười cười với Trần Á Nam.
Trần Á Nam cảm kích không biết nói sao cho hết.
Ông trời thật sự đã làm rớt miếng bánh có nhân này cho cậu sao?
“Học đệ, vậy sau này chúng ta hợp tác vui vẻ nhé.” Kỷ Hi Nguyệt nâng ly rượu lên, mọi người cùng nhau cụng ly.
Tới tận lúc ngồi lên xe La Hi để quay về trường, Trần Á Nam vẫn còn chút không tin mọi thứ là sự thật.
Kỷ Hi Nguyệt ngồi xe của Cố Cửu, trên xe còn có Vô Cốt.
Cố Cửu muốn đưa Kỷ Hi Nguyệt về nhà.
Trên trường đi, Trần Á Nam nghĩ rất lâu mới dám hỏi La Hi: “Anh La, mỗi lần Kỷ tiểu thư của các anh ký hợp đồng đều tùy ý vậy sao?”
La Hi nghĩ bụng, sao tôi biết được? Nhưng thấy Kỷ Hi Nguyệt coi trọng Trần Á Nam như vậy, anh ấy cân nhắc một chút rồi nói: “Làm gì có, chẳng qua là đại tiểu thư đối xử với cậu đặc biệt thôi.”
“Vậy, vậy tại sao cô ấy lại đối xử tốt với tôi như vậy?” Trần Á Nam nghĩ mãi cũng không ra.
“Có thể là muốn lôi kéo cậu, hoặc là đại tiểu thư đã nhìn thấy được tài năng của cậu, sau này cậu sẽ trở thành ngôi sao lớn chẳng hạn.” La Hi đáp.
Nói vậy chắc không có gì sai đâu nhỉ?
“Kỷ tiểu thư đúng là một người tốt.
Lẽ nào cô ấy là quý nhân của đời tôi?” Trần Á Nam tự lẩm bẩm.
“Đúng rồi đấy.” La Hi nói, “Đại tiểu thư rất lợi hại, sau này cậu sẽ biết.
Có thể ký hợp đồng với Húc Nguyệt hẳn là may mắn của cậu, cậu cố gắng mà làm đi nhé.”
“Vâng vâng.
Tôi sẽ nổ lực diễn xuất và quay tốt quảng cáo để không làm học tỷ thất vọng.” Trần Á Nam nghĩ, cho dù Kỷ Hi Nguyệt có mưu đồ gì với cậu thì cậu đây cũng chẳng có gì để lợi dụng.
Trừ gương mặt đẹp trai này ra thì không còn thứ gì giá trị để một đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải như cô ưa thích, nên cậu cũng chẳng có gì phải băn khoăn nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...