Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên không thiết sống nữa.
Vậy là cô đã bị xem là thứ phụ nữ lẳng lơ, đứng núi này trông núi nọ, đàng điếm hư hỏng rồi sao?
“Không phải, ý của con không phải vậy.
Ý con là chúng con chỉ mới bắt đầu thôi, còn kết quả thế nào đâu ai biết được? Nhưng ít nhất bây giờ là con đang thích anh ấy, nên có yêu nhau chút cũng không sao.
Tuy anh ấy là chủ nhân của Triệu gia, nhưng lẽ nào chủ nhân của Triệu gia thì không thể yêu đương?” Kỷ Hi Nguyệt giải thích.
“Con lý do lý trấu quá rồi đấy.” Kỷ Thượng Hải bực bội nói.
“Bố, con biết thực ra bố chỉ đang lo lắng cho sự an nguy của con.
Bố cảm thấy Triệu gia quá thần bí nên không được an toàn đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Con còn biết cơ à?” Kỷ Thượng Hải móc mỉa cô.
“Haha, thì đó.
Bố lo lắng cho con gái yêu, con đương nhiên phải biết rồi.
Nhưng mà bố à, sống chết có số cả rồi.
Nếu con đã định trước sẽ gặp nguy hiểm, cho dù không ở bên cạnh anh ấy thì cũng sẽ xảy ra thôi.
Mà chắc gì ở bên cạnh người đàn ông khác sẽ không gặp nguy hiểm chứ?” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Vớ vẩn.” Kỷ Thượng Hải tức giận quát nhẹ.
“Bố, thực ra Triệu Húc Hàn đã từng cứu con rất nhiều lần, cũng từng vô số lần giúp đỡ con.
Đôi khi con cảm thấy mình mới là người mang đến nguy hiểm cho anh ấy đấy.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi nói.
Sắc mặt Kỷ Thượng Hải chợt thay đổi: “Nói linh ta linh tinh.
Con thì có nguy hiểm gì?”
Kỷ Hi Nguyệt kể lại mấy vụ án trước đây, rồi nói: “Nếu không phải có anh ấy phái người bảo vệ con, có lẽ người bị thương là con mới đúng.
Cả cái lần của Manh Manh và lần này nữa, đều có anh ấy ở sau lưng giúp đỡ con, cho nên bố nói ngược rồi.”
“Con, cái con bé này! Không ngờ làm phóng viên lại nguy hiểm như vậy! Con, con, con muốn bố tức chết đúng không!” Kỷ Thượng Hải tức đến phát run.
“Bố, con thích làm công việc phóng viên này, cũng giống như mẹ thích làm pháp y vậy.
Thỉnh thoảng quả thực sẽ có nguy hiểm, nhưng cũng may luôn có Triệu Húc Hàn ở bên cạnh, cho nên lần nào cũng hóa nguy thành an, vì thế con rất cảm kích anh ấy.
Bố, bố đừng nghe mấy tin đồn kia rồi hiểu lầm anh ấy được không?” Kỷ Hi Nguyệt lắc lắc cánh tay ông làm nũng.
Gia đình Tiền Vạn Hào đưa mắt nhìn nhau.
Dì Dương vội vàng lên tiếng: “Lão Kỷ, Tiểu Nguyệt đã lớn rồi, con bé tự biết phân biệt đúng sai.
Nếu con bé đã cảm thấy Triệu chủ nhân là người tốt, vậy thì đừng ngăn cản nữa, huống hồ anh ngăn cản cũng có được đâu?”
“Lão Kỷ, anh không nhớ chuyện của anh và Bạch Thu Hà năm xưa à? Cả hai bên gia đình đều cật lực phản đối nhưng anh vẫn nhất quyết muốn làm đó thôi.” Tiền Vạn Hạo khơi lại nỗi đau của Kỷ Thượng Hải.
Mắt Kỷ Hi Nguyệt liền sáng lên: “Thế mới nói, gen của bố đã ăn sâu vào xương tủy của con rồi, nên con mới có dũng khí theo đuổi tình yêu đấy chứ.”
“Sao con trơ trẽn vậy hả!” Kỷ Thượng Hải cũng hết cách.
Quả thực nghĩ đến hồi đó của ông, hình như tình cảnh còn gay go hơn cả Kỷ Hi Nguyệt, nhưng không một ai ngăn cản được sự bướng bỉnh của ông.
Kỷ Hi Nguyệt là con gái của ông, trong cơ thể vẫn đang chảy cùng dòng máu với ông, ông còn biết trách ai được? Trách mình sao?
“Còn chưa đâu vào đâu mà, haha.
Bố, bố thử tiếp xúc với Triệu Húc Hàn thử xem, anh ấy thật sự rất tốt, biết đâu bố lại thích anh ấy thì sao.” Kỷ Hi Nguyệt thấp giọng nói.
Kỷ Thượng Hải bực bội đáp: “Bây giờ con còn trắng trợn nói tốt cho cậu ta luôn à?”
“Khụ khụ, nếu con gái đã thích thì bố cũng sẽ ‘yêu ai yêu cả đường đi’ mà đúng không? Lần sau con sẽ dẫn anh ấy ra ngoài ăn cơm cho bố làm quen nhé.
Đến lúc đó bố đừng xem anh ấy là Triệu chủ nhân, cứ coi anh ấy là tiểu bối, bạn trai của con gái bố, muốn dạy dỗ thế nào cứ dạy dỗ, được không?”
Kỷ Hi Nguyệt bám dính Kỷ Thượng Hải như một tên trộm, dáng vẻ y hệt như con mèo đang chực trộm đồ tanh.
Gia đình Tiền Vạn Hào thấy cô làm nũng đáng yêu như vậy thì liền bật cười.
Dì Dương còn tỏ ra ganh tị, có một đứa con gái thế này thì tốt biết bao..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...