Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
“Đội trưởng Lý, việc tiếp theo vẫn cần các anh điều tra.
Có thể nói tôi đã mở cánh cửa cho các anh, những chuyện tiếp theo điều tra được, các anh cũng phải nói cho chúng tôi biết, như vậy mới là cảnh sát và nhân dân hợp tác đúng không?” Kỷ HI Nguyệt bật cười.
Lý Đỉnh nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin nổi, giống như đang nhìn thấy một quái vật.
“Được.
Tôi sẽ kêu phòng truy nã tội phạm m.a tú.y điều tra về Kiều Thanh.” Lý Đỉnh đứng lên ra ngoài trước.
Có những việc cần phải giành giật từng giây.
Bên đây, Kiều Mộc bị mang vào, có điều Kiều Thanh cũng được đi cùng, nhưng Kỷ Hi Nguyệt không cho Kiều Thanh vào, nhắn Trần Khanh để anh ta đứng đằng sau tấm gương.
“Người phụ nữ này là ai? Tại sao lại để cô ta thẩm vấn em trai tôi?”Kiều Thanh thấy trong phòng thẩm vấn chỉ có Kỷ Hi Nguyệt và Kiều Mộc thì có chút kinh ngạc.
“Oh, vị này là Vương Nguyệt, phóng viên của bộ phận tin tức thuộc đài truyền hình Cảng Long.
Cục cảnh sát của chúng tôi và đài truyền hình Cảng Long có hợp tác với nhau, những tin tức độc quyền đều do phóng viên Vương Nguyệt đến phỏng vấn.” Trần Khanh giải thích với anh ta.
Sắc mặt của Kiều Thanh rất khó coi: “Nói như vậy là bây giờ không phải thẩm vấn? Chỉ đang phỏng vấn?”
“Anh Kiều, nếu anh nghĩ rằng em trai của anh có tội, vậy thì bây giờ đang là thẩm vấn.” Trần Khanh đanh thép đáp.
Đặc biệt là sau khi nghe Kỷ Hi Nguyệt nói người đàn ông này là tên buôn lậu m.a tú.y, anh ấy cũng không cần nhã nhặn nữa.
Kiều Thanh sửng sốt.
Đối mặt với cảnh sát dù sao anh ta cũng có chút e dè, nên đành phải ngậm miệng.
Trong phòng thẩm vấn, Kỷ Hi Nguyệt cười nói với Kiều Mộc: “Kiều Mộc, xin chào anh.
Tôi là Vương Nguyệt, phóng viên của bộ phận tin tức thuộc đài truyền hình Cảng Long.
Tôi không thẩm vấn anh, chỉ muốn phỏng vấn anh một chút.
Anh đừng lo lắng nhé.”
Kiều Mộc cũng không khỏi sửng sốt, sau đó khuôn mặt đang tái mét hình như đã có chút thả lỏng.
Trong lòng anh ta có chuyện giấu diếm, cho nên tinh thần dĩ nhiên cũng bất ổn.
Anh ta rất sợ bị thẩm vấn, nhưng nghe nói chỉ là phóng viên thì lập thức thở phào nhẹ nhõm, điều nay biểu hiện rõ ràng qua thần sắc của anh ta.
Liễu Đông, La Hi và Trần Khanh đều nhướng mày.
Có vẻ như Kỷ Hi Nguyệt đã đoán đúng.
Cảm giác tên Kiều Mộc này đâu đâu cũng có sơ hở, nhìn rất có vấn đề.
“Cô, cô muốn hỏi cái gì? Sẽ không đem ảnh của chúng tôi truyền ra ngoài đấy chứ?” Kiều Mộc có chút căng thẳng.
Kỷ Hi Nguyệt cười đáp: “Sao có thể chứ! Trước khi chưa xác định được ai là hung thủ hại chết Bạch Sơn, chúng tôi đâu thể phát tán ảnh của nghi phạm ra ngoài.
Như vậy sẽ làm các anh khó xử lắm.”
“Đúng đúng đúng, đừng hàm oan cho người tốt.
Chúng tôi không làm gì cả, thật sự không biết ai đã bỏ m.a tú.t vào ly rượu của chúng tôi.” Lúc Kiều Mộc nói, trên trán anh ta đã lấm tấm mồ hôi.
“Ừ nhỉ.
Tôi tin là các anh đều biết tác hại của m.a tú.y, hẳn sẽ không ai làm ra chuyện khiến Thiên Lôi dòm ngó như hại bạn mình đâu.” Kỷ Hi Nguyệt ôn tồn nói.
Sắc mặt của Kiều Mộc lại tái mét.
Kỷ Hi Nguyệt nói tiếp: “Có điều cả ba anh đều nói mình không bỏ m.a tú.y hại Bạch Sơn, vậy thì rốt cuộc ai đã làm chuyện đó? Chắc phải đợi Bạch Sơn nửa đêm về báo mộng cho anh biết thôi.
Đến lúc đó anh nhớ nói cho chúng tôi biết với nhé.”
“Cô, cô nói nhảm nhí gì vậy! Cái gì mà báo mộng, cô đừng hù tôi.
Bạch Sơn chết rồi, tôi cũng không phải là người hại cậu ấy, hà cớ gì phải báo mộng cho tôi!” Kiều Mộc thất kinh.
Cả đêm hôm qua anh ta đã dằn vặt bản thân đến mức sụp đổ tinh thần.
Anh ta không ngờ mình lại để quá liều trong ly của Bạch Sơn, khiến cậu ấy bị m.a tú.y hại chết.
Bạch Sơn là anh em của anh ta, anh ta không hề muốn vì m.a tú.y mà hại chết Bạch Sơn.
Nhưng cuối cùng Bạch Sơn cũng đã chết, là anh ta hại chết!
Kiều Mộc sợ chết khiếp, nghĩ cũng không dám nghĩ chứ đừng nói nằm mơ thấy Bạch Sơn.
Chuyện này chẳng khác nào kêu anh ta đi chết cả!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...