Cố Cửu có chút ngượng ngùng, Triệu Húc Hàn cũng rất xấu hổ, chỉ có Trương Hành là vẫn giữ bình tĩnh.
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Đêm đó em, sau đó em, sau đó…” Triệu Húc Hàn không biết nói thế nào.
“Em thế nào? Em làm sao?” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu, có chuyện gì mà không thể nói được? Lẽ nào cô phản kháng mạnh quá hay gì?
Sắc mặt của Triệu Húc Hàn đã trở nên khó coi, Cố Cửu cũng thở dài.
Kỷ Hi Nguyệt nôn nóng nói: “Nói nhanh đi chứ.
Có chuyện gì không thể nói đâu, không phải anh đang giúp em điều trị sao? Em đã phối hợp như vậy rồi mà anh còn ậm ừ nữa! Không muốn điều trị cho em đúng không?”
Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên nổi quạu làm ba người đàn ông mất cả hồn, nhưng thực tế là Kỷ Hi Nguyệt đang sợ hãi chính mình.
Cô không ngờ sau khi được trọng sinh cô lại mắc chứng bệnh mất trí nhớ đáng sợ này.
Bây giờ đã có chuyên gia đến, cô đương nhiên phải tích cực phối hợp trị liệu.
Cô không muốn sau khi trọng sinh lại bị mắc bệnh thần kinh đâu.
“Anh Triệu, anh nói cụ thể vấn đề đi.
Theo tôi thấy thì năng lực chịu đựng của Kỷ tiểu thư hình như còn mạnh hơn các anh nhiều.
Nếu bản thân cô ấy có thể chịu đựng, như vậy rất có ích cho việc trị liệu.” Trương Hành nói.
Triệu Húc Hàn nhìn anh ấy, xong lại nhìn Cố Cửu, rồi lại quay sang nhìn vào đôi mắt đang thiết tha của Kỷ Hi Nguyệt, cuối cùng khẽ gật đầu.
“Tiểu Nguyệt, em nhớ đêm đó anh hôn em đúng không?” Triệu Húc Hàn chầm chậm lên tiếng.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu: “Đúng vây.
Nhưng những chuyện sau thì em không nhớ, mãi cho đến ngày hôm sau.
Nếu giữa chừng không phải em ngủ quên, vậy em đã làm gì?’
Kỷ Hi Nguyệt cứ nghĩ đến lại cảm thấy kinh hãi, lẽ nào cô mắc chứng mộng du? Vậy thì sau này đêm đến cô làm gì cũng rất đáng sợ.
“Em không ngủ quên, em, chỉ là em bị mất trí nhớ thôi.” Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt sâu lắng và xót thương, khiến Kỷ Hi Nguyệt rất bất ổn.
“Vậy, vậy em đã làm gì?” Kỷ Hi Nguyệt rất sợ, đừng nói nửa đêm cô lên cơn thần kinh đấy chứ?
Triệu Húc Hàn bối rối nhìn cô: “Em, em trở nên sợ hãi, toàn thân phát run, sợ sự đụng chạm của anh, sau đó có chút mê sảng.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó nhìn thẳng vào khuôn mặt nghiêm túc của anh: “Vậy thôi à?”
Triệu Húc Hàn thấy vẻ mặt của cô như kiểu ‘có chút chuyện cỏn con vậy thôi sao?’, trong lòng anh cũng không biết đang có tư vị gì.
“Em duy trì trạng thái đó tầm khoảng một tiếng, sau đó mệt quá mà thiếp đi.” Triệu Húc Hàn nói thêm một câu.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhíu mày: “Tức là sau khi anh hôn em, em đột nhiên trở nên sợ hãi, toàn thân phát run, rồi sợ anh gần cả tiếng đồng hồ?”
Triệu Húc Hàn cứ cảm thấy lời mô tả của anh rất kỳ quặc, nhưng vẫn gật đầu.
“Hô!” Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, “Làm em sợ muốn chết.
Còn tưởng là em đã làm gì ấy chứ.
Ví dụ như cầm dao chém người hay nhảy thoát y, hoạc là cưỡng bức anh chẳng hạn, vậy mới đáng sợ.”
Khóe miệng của ba người đàn ông khẽ run rẩy, đầu đầy gạch đen.
Làm gì có người phụ nữ nào như cô? Rõ ràng là có bệnh những vẫn không ngần ngại tiếp nhận.
“Kỷ tiểu thư, vậy ý của cô là cô không bài xích nụ hôn của anh Triệu?” Trương Hành chau mày nói.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn, sau đó lắc đầu: “Không bài xích, tôi vẫn hôn anh ấy mà.”
Mặt Triệu Húc Hàn lập tức đỏ lên, con mẹ nó tình huống gì đây.
Cố Cửu vội nói: “Tiểu Nguyệt, cô không ghét cậu ấy hôn cô, vậy tại sao cô lại mất đi nhận thức?”
“Sao tôi biết được? Tôi cũng đâu có muốn.
Tôi còn cảm thấy kỳ lạ nữa đấy.
Sáng hôm sau thức dậy bình thường, tôi còn nghĩ anh Hàn có phải là đàn ông không, tại sao không hề chạm vào tôi, hay tại tôi không có sức hấp dẫn? Body không đẹp?” Kỷ Hi Nguyệt cũng rất sầu não..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...