Tần Hãn lập tức lắc đầu, hung hãn nói: “Không phải như thế, cô nói bậy!” Anh ta lại bị xúc động.
Kỷ Hi Nguyệt đứng lên: “Tôi có nói bậy hay không trong lòng anh tự rõ, chẳng qua là anh không dám đối diện mà thôi.
Anh tự mình suy nghĩ đi, xem thử anh trai của anh và người phụ nữ nham hiểm đó rốt cuộc có đối xử thật lòng với anh hay là không.”
Nói rồi Kỷ Hi Nguyệt muốn rời đi.
Tần Hãn sốt ruột nhìn cô, Kỷ Hi Nguyệt xoay người lại nói tiếp: “Tần Hãn, cho dù anh không nói ra thì cảnh sát cũng sẽ sớm tóm được bọn họ, nhưng trước khi anh chết, anh không muốn gặp lại bọn họ để hiểu rõ sự thật một chút sao?”
“Gặp thế nào? Tôi còn cơ hội để gặp bọn họ sao?” Tần Hãn nôn nóng hỏi.
“Chỉ cần anh nói cho chúng tôi biết tất cả vụ án của bọn họ, chúng tôi bảo đảm sau khi tóm được bọn họ sẽ để các người gặp nhau.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì nhìn sang đội trưởng Biên, “ Đội trưởng Biên, có được không?”
Đội trưởng Biển có chút khó xử, nhưng bây giờ tóm được người mới là chuyện quan trọng, anh ta lập tức đáp ứng: “Đương nhiên.
Tần Hãn, cậu cứ cung cấp manh mối đi, nếu chúng tôi có thể tóm được bọn họ, sẽ để cho các người gặp nhau.Bằng không, e là cậu phải ‘lên đường’ trước rồi.”
Tần Hãn bối rối, mồ hôi nhễ nhãi, hình như đang đấu tranh tâm lý.
“Tần Hãn, thực ra tôi rất muốn biết một chuyện, đó là tại sao anh lại yêu Đường Tuyết Mai như vậy?” Kỷ Hi Nguyệt nói với giọng điệu như một người bạn, cô lại ngồi xuống.
Tần Hãn sửng sốt, sắc mặt có chút xấu hổ và thẹn thùng, có thể thấy tình cảm mà anh ta dành cho Đường Tuyết Mai là thật.
“Trong thời gian tôi nằm viện, anh trai tôi đã đưa cô ấy đến thăm tôi.
Cô ấy không hề ghét bỏ khuôn mặt bị bỏng của tôi, ngược lại còn rất ân cần với tôi.” Tần Hãn nói.
“Anh không hề biết cô ta là bạn gái của anh trai anh sao?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Anh trai tôi nói không phải, họ chỉ là bạn đại học.” Tần Hãn đáp, “Cô ấy thường đến thăm tôi, những lúc tôi thẩm mỹ thay da, đều là cô ấy chăm sóc tôi.”
Kỷ Hi Nguyệt xem như đã hiểu, cười nói: “Anh cảm thấy anh có sức hấp dẫn để khiến một người phụ nữ xinh đẹp như Đường Tuyết Mai cam tâm tình nguyện chăm sóc anh, còn trở thành bạn gái của anh? Thật không biết nên nói anh là ngây thơ hay quá ngu ngốc nữa!”
Tần Hãn tức đến phát run: “Cô ấy, cô ấy là thật lòng với tôi!”
“Xừ, thật lòng? Thế sao đã ngủ với anh rồi còn ngủ với Tần Hạo? Mấy ngày trước có người còn chụp được cảnh Đường Tuyết Mai và Tần Hạo cãi nhau, sau đó cả hai cùng trở về khu dân cư Mai Hoa, lúc trở ra lại ân ân ái ái, đó mới gọi là bạn trai bạn gái chứ!”
Kỷ Hi Nguyệt dốc toàn lực đả kích Tần Hãn.
Những người khác nghe xong cũng cảm thấy tàn nhẫn.
Sắc mặt của Tần Hãn lại tái nhợt, dáng vẻ đó khiến Kỷ Hi Nguyệt thoáng mừng rỡ: “Tần Hãn, hình như là ngày anh chém Đường Tuyết Mai thì phải? Lẽ nào anh đã biết?”
Tần Hãn lại biến sắc, anh ta cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt hệt như ma quỷ, chuyện gì cũng bị cô đoán trúng.
“Anh yêu đến khắc cốt ghi tâm như vậy, nhưng người ta chỉ xem như một trò cười.
Anh không biết ngoài anh và anh trai anh ra, Đường Tuyết Mai còn quan hệ với nhiều người đàn ông khác nữa sao? Nhưng tôi nghĩ, có lẽ là do anh trai của anh đã ép cô ta làm như vậy, còn Đường Tuyết Mai vì quá yêu anh trai của anh, nên mới cam tâm tình nguyện bán rẻ thân xác, vì anh trai của anh làm bất cứ chuyện gì.”
Kỷ Hi Nguyệt tấm tắc lắc đầu: “Được một người phụ nữ nguyện ý làm đến điều này, đó mới là tình yêu thật sự, Tần Hạo đúng là hạnh phúc.”
“Không phải thế! Không phải thế.
Là anh tôi đã dùng vụ án giết người của Tuyết Mai để uy hiếp cô ấy, nên Tuyết Mai chỉ còn cách nghe theo anh tôi, đó không phải là yêu, người cô ấy yêu là tôi! Chỉ có tôi!” Tần Hãn lại lần nữa để lộ chuyện Đường Tuyết Mai có liên quan đến án mạng giết người.
“Xừ, loại phụ nữ như Đường Tuyết Mai chắc để im cho bị uy hiếp? Cô ta dư cách để đối phó với anh trai của anh, chẳng qua là vì yêu thật lòng nên cô ta mới không nỡ ra tay với anh trai của anh thôi.” Kỷ Hi Nguyệt lại tiếp tục đả kích..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...