Kỷ Hi Nguyệt nhìn khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của cô ấy, nói: “Cậu diễn vai gì cũng hợp.
Vai nào cũng cho cậu thử qua hết, được chưa?”
“Tiểu Nguyệt, cậu lại trêu mình rồi, mình nghiêm túc thật đấy.
Mình không thể dựa vào quan hệ của cậu để giành vai diễn mãi được, mình cũng muốn tự thân cố gắng để khán giả khẳng định mình.
Cậu giỏi như vậy, chỉ bảo chút đi mà.” Trong lòng Trần Manh Manh vô cùng cảm động.
Nhưng cô ấy cũng biết là Kỷ Hi Nguyệt rất tốt với cô ấy, cho nên cô ấy cũng không thể không biết phấn đấu vươn lên.
Cô ấy vẫn luôn hy vọng bản thân có thể diễn xuất tốt, để giúp bạn thân kiếm tiền và không làm cô mất mặt.
Kỷ Hi Nguyệt thấy cô ấy nghiêm túc thì cân nhắc một chút rồi nói: “Cậu diễn cô bé lọ lem thời hiện đại thử xem.
Mình nghĩ chắc sẽ hợp với cậu hơn.”
“Thật à?” Mắt Trần Manh Manh bỗng lấp lánh.
Kỷ Hi Nguyệt cười, véo gương mặt cô ấy: “Thật chứ đùa.
Để mình kêu nhà biên kịch mới nào đấy thiết kế riêng cho cậu một bộ phim điện ảnh trực tuyến, xem thử phản ứng thế nào.”
“Trời ạ, đừng mà Tiểu Nguyệt.
Cậu không cần thiết kế riêng cho mình đâu.
Bây giờ mình chưa đủ khả năng, đợi mình rèn luyện thêm khoảng thời gian nữa rồi nói.
Cậu, cậu đừng tốt với mình như vậy mà.” Trần Manh Manh cảm động ngây ngất.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Không tốt với cậu chứ tốt với ai? Mình sẽ là người bạn tốt nhất của cậu.”
Kỷ Hi Nguyệt nhớ đến những người bạn học trước đây của cô, sau khi thấy cô tìm đường chết, bọn họ đều xem cô là người phụ nữ hư hỏng, cho nên tất cả đều tránh xa, chỉ có Trần Manh Manh là kiên trì làm bạn với cô hơn hai năm.
Hơn nữa cô ấy còn luôn khuyên nhủ cô, chỉ tại cô sau đó cứ nói chuyện tổn thương người khác, thành ra mới khiến Trần Manh Manh thất vọng và buồn bã.
Cho nên bây giờ Trần Manh Manh có quá đáng thế nào đi nữa, kiếp này Kỷ Hi Nguyệt cũng sẽ yêu thương cô ấy, bởi vì kiếp trước cô đã rất quá đáng.
Hai người nán lại xem Mộ Dung Phong bồi dưỡng diễn viên một lúc thì thím Lý đến, thấy Trần Manh Manh, bà cũng rất vui vẻ.
Hơn năm giờ, Kỷ Hi Nguyệt đến văn phòng của Cố Cửu, phát hiện bầu không khí bên trong rất lạnh lẽo, cô lật đật nói muốn ra ngoài ăn cơm rồi bỏ chạy.
Bụng dạ chợt nghĩ, rốt cuộc anh Hàn và Cố Cửu nói chuyện gì mà bầu không khí căng thẳng thế nhỉ.
Chắc là chuyện quan trọng như lời lão Khôi nói, nhưng không phải là vấn đề cô bị chấn thương tâm lý mà Triệu Vân Sâm đã nói đấy chứ?
Mà cô có bị chấn thương tâm lý gì đâu? Cô vô cùng hài lòng với cuộc sống sau khi trọng sinh, làm gì có thương tổn nào.
Tới điểm hẹn, Kỷ Thượng Hải và Tiền Giang Thành đã có mặt ở đó từ sớm.
Đây là một nhà hàng tư nhân do Tiền Giang Thành giới thiệu, không gian trang nhã và xinh đẹp, khiến cả ba người phụ nữ đều rất thích.
Mọi người bắt đầu giới thiệu chào hỏi nhau, Kỷ Thượng Hải cũng khá là vui vẻ, riêng thím Lý lại cảm thấy hơi mất tự nhiên, bà không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại hẹn bà đi ăn cơm chung với bố của cô.
Hôm nay thím Lý không còn mặc bộ quần áo màu trắng của dì giúp việc trong nhà thường ngày, mà đã đổi sang một chiếc váy giản dị, khí chất và dung mạo nhìn vẫn rất tốt, tuy đã gần bốn mươi tuổi, nhưng nhìn bà vẫn rất xinh đẹp và thanh lịch.
Kỷ Thượng Hải nhìn Trần Manh Manh: “Manh Manh à, lâu quá rồi không gặp, cháu xinh đẹp lên hẳn đấy.”
“Thế ạ? Bác Kỷ, vậy phải cảm ơn Tiểu Nguyệt hơn nữa, vì cô ấy đã cho con cơ hội được đóng phim truyền hình, để con tiếp cận nhiều ngôi sao hơn, từ đó cũng học hỏi được khá nhiều, hì hì.” Trần Manh Manh đáng yêu nói.
“Đóng phim truyền hình rồi cơ à? Thế lúc nào phát sóng, để bác Kỷ ủng hộ.” Kỷ Thượng Hải cười nói.
“Đúng đấy, tôi cũng muốn xem.
Cô diễn vai gì vậy?” Tiền Giang Thành đương nhiên cũng có quen biết Manh Manh, cho nên vừa tới đã chụm lại một tụ.
Trần Manh Manh đỏ mặt đáp: “Chỉ là một vai nha hoàn thôi, mọi người đừng cười mình nhé.”
Kỷ Hi Nguyệt nói: “Manh Manh diễn rất tốt, con đã từng đi xem thử, đây là một bộ phim cung đình rất đáng mong đợi.”
“Thật thế à? Thím cũng rất thích xem phim cung đấu.
Manh Manh, thím Lý nhất định sẽ ủng hộ cháu.” Thím Lý cũng cười nói.
Trần Manh Manh mặt đỏ tía tai, mọi người đều bật cười ha hả, bầu không khí rất vui vẻ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...