Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời


Triệu Vân Sâm bỗng chốc đau đến méo mặt.
Kỷ Hi Nguyệt tiến lại gần cậu ta, lạnh lùng nói: “Triệu Vân Sâm, đừng có kiếm chuyện với tôi.

Tôi đã không còn là đứa mê trai ngu ngốc như trước kia nữa.

Nhưng cũng phải cám ơn cậu vì ba năm qua đã đùa giỡn tôi, để tôi nhìn rõ ai mới là người tốt với mình nhất.”
Nói xong Kỷ Hi Nguyệt buông Triệu Vân Sâm ra, đi thẳng tới phòng Triệu Húc Hàn.
Triệu Vân Sâm vẫn giữ nguyên tư thế bị cô ép vào tường như lúc nãy, nhìn theo bóng lưng thướt tha của cô, nắm đấm của cậu ta từ từ siết chặt lại.
Vì cớ làm sao cô lại thay đổi nhiều như vậy? Còn mạnh mẽ lên nữa.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt gõ cửa, cô còn quay đầu nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Triệu Vân Sâm, khóe môi cong lên một nụ cười nham hiểm.

Cửa phòng mở ra, Kỷ Hi Nguyệt lập tức thay đổi sắc mặt, tươi cười nói với Triệu Húc Hàn: “Anh Hàn, anh tắm xong rồi à? Thơm thật đấy.” Nói xong thì bước vào trong.
Triệu Vân Sâm bên đây nhìn thấy rất rõ ràng.
“Đúng là người phụ nữ không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ!” Triệu Vân Sâm tự nhiên nổi giận, quay thẳng về phòng đóng cửa ầm trời.
“Kỷ Hi Nguyệt, cô là người phụ nữ đê tiện! Cô cứ đợi đấy, rồi sẽ có một ngày cô quỳ xuống cầu xin tôi! Cô tưởng tôi không biết bây giờ cô đối xử với chú ba như vậy là để tôi ghen tị sao? Là cố ý làm vậy để cho tôi nhìn thấy chứ gì? Chắc tôi cần quan tâm cái loại phụ nữ không biết xấu hổ như cô!”
Triệu Vân Sâm ở trong phòng tự an ủi chính mình như một tên điên, cuối cùng lại ngồi trên giường đực người ra.
Bên đây, Kỷ Hi Nguyệt bước vào phòng, nhìn Triệu Húc Hàn đang mặc áo choàng tắm rồi cười vui vẻ.
Nhưng Triệu Húc Hàn lại không hề vui vẻ, ngược lại còn lạnh lùng nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Em vui lắm à?”
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, câu hỏi gì thế này?
“Nhìn thấy anh Hàn đương nhiên phải vui rồi.

Hôm nay anh Hàn gặp phải chuyện gì phiền lòng sao?” Kỷ Hi Nguyệt cẩn thận hỏi.
Triệu Húc Hàn đáp: “Anh với Úy Mẫn  Nhi ra ngoài lâu như vậy, tại sao không thấy em gọi điện thoại hay nhắn tin?”
Kỷ Hi Nguyệt sững sờ.

Không phải anh đã nói với cô là muốn đi cùng với Úy Mẫn Nhi ư? Thế nên cô đâu có quấy rầy? Với lại cô cũng bận mà.
“Anh, anh có bảo em gọi điện thoại đâu?” Kỷ Hi Nguyêt hơi nói lắp, cô lại chọc trúng tử huyệt nào của đại ma vương rồi?
Triệu Húc Hàn nheo mắt lại, nhìn cô.


Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên rùng mình.
“À thì, em, em với Liễu Đông ăn cơm xong thì về đây đợi anh.

Em nghĩ chắc anh và Úy Mẫn Nhi có chuyện gì đó cần nói, em mà làm phiền thì không được lịch sự cho lắm thì phải.” Kỷ Hi Nguyệt giải thích sơ vài câu.
Nội tâm Triệu Húc Hàn rất mâu thuẫn, anh đang cân nhắc lời nói của Kỷ Hi Nguyệt, rốt cuộc là cô có đặt anh trong lòng không?
“Anh Hàn, em giúp anh massage nhé? Anh đi chơi với Úy Mẫn Nhi chắc là mệt lắm đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Triệu Húc Hàn lập tức cau mày: “Ý em là sao?”
“Hả!” Kỷ Hi Nguyệt mù mờ, sau đó mới cảm thấy câu hỏi của mình có chút hàm nghĩa.

Đại ma vương hôm nay sao nhạy cảm thế không biết.
Ở cùng với Úy Mẫn Nhi mệt không có nghĩa là anh đã làm chuyện gì bậy bạ.

Đâu nhất thiết phải căng thẳng như vậy chứ.

“Không phải anh Hàn phải đối phó với Úy Mẫn Nhi sao? Người phụ nữ đó chắc chắn là không lúc nào quên quyến rũ anh Hàn, còn Anh Hàn thì phải ‘gặp chiêu phá chiêu’, cho nên mệt là đúng rồi.

Để em giúp anh massage thư giãn nhé.”
Kỷ Hi Nguyệt kéo anh tới giường.
Đầu óc Triệu Húc Hàn có chút trì trệ, song trong lòng anh cũng mong muốn được massage, cho nên cứ thế để Kỷ Hi Nguyệt kéo tới giường rồi nằm xuống.
Kỷ Hi Nguyệt cũng leo lên giường, sau đó ngồi quỳ lên thắt lưng anh, sỗ sàng lột áo choàng tắm trên người anh ra.
“A!” Kỷ Hi Nguyệt bất thình lình hét lên, bởi vì dưới lớp áo tắm, Triệu Húc Hàn không hề mặc thêm thứ gì nữa.
Triệu Húc Hàn khẽ nhướng mày, giả vờ nằm im như chết.
Trong lòng lại nghĩ, người phụ nữ này lâu rồi không giúp anh massage, quả thực rất nhớ sự đụng chạm của cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui