Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Tiêu Ân nhìn Triệu Húc Hàn bước lên lầu, sau đó khẽ lắc đầu với Kỷ Hi Nguyệt, thì thào nói: “Tối nay cậu chủ không được vui.”
Kỷ hi Nguyệt chớp mắt nhìn Tiêu Ân, tỏ ý không hiểu, chuyện này thì có liên quan gì đến cô?
Tiêu Ân lại dùng khẩu hình: “Dỗ cậu chủ đi.” Nói xong thì bỏ chạy.
Kỷ Hi Nguyệt đau não, rốt cuộc là có chuyện gì thế này?
Tắm rửa xong cô bước ra khỏi phòng, gặp ngay Triệu Vân Sâm vừa mới trở về.
“Kỷ Hi Nguyệt!” Triệu Vân Sâm thấy Kỷ Hi Nguyệt giả vờ như không nhìn thấy cậu ta, lúc cô đi ngang qua, cậu ta lập tức vươn tay chặn lại.
“Triệu Vân Sâm, sao nữa đây? Anh Hàn đang tìm tôi có chuyện đấy.” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng liếc tên đàn ông đê tiện này.
“Cô không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?” Triệu Vân Sâm nhìn khuôn mặt ửng hồng vừa mới tắm xong của cô, mùi sữa tắm tươi mát thoang thoảng qua mũi, rất dễ chịu.
“Tôi với cậu chẳng liên quan gì đến nhau, thế nên tôi cũng không có gì muốn hỏi cậu cả.
Chó ngoan thì không cản đường!” Kỷ Hi Nguyệt muốn bước qua.
Triệu Vân Sâm tức đến đen mặt, vẫn tiếp tục chặn cô lại: “Tôi đã thu mua đài truyền hình Hoàn Vũ, lý nào cô không biết?”
“Tại sao tôi phải biết?” Kỷ Hi Nguyệt buồn cười.
Triệu Vân Sâm nhìn sâu vào đôi mắt to tròn xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt, chưa bao giờ cậu ta cảm thấy đôi mắt của cô lại sáng và đẹp như vậy.
Kỷ Hi Nguyệt thuộc tuýp người để mặt mộc đẹp hơn trang điểm, bởi vì trang điểm sẽ che lấp đi hơi thở thanh thuần và lanh lợi của cô.
Đặc biệt là những lúc cô trang điểm đậm đôi mắt, thật sự rất khó nhận ra đôi mắt của cô xinh đẹp đến nhường nào.
Triệu Vân Sâm nghĩ thầm, nếu ban đầu cô lấy khuôn mặt trong sáng này gặp cậu ta, rất có thể cô đã trở thành bạn gái của cậu ta rồi.
Sao ban đầu người phụ nữ này lại làm như vậy chứ!
Nếu cô không làm như vậy, chắc cậu ta cũng sẽ không đùa giỡn với cô như trước đây.
Nếu không phải có chú ba, Kỷ Hi Nguyệt bây giờ dám chắc đã tàn hoa bại liễu, thậm chí là đã sớm mất mạng.
Mấy lần uống đến say khướt bị đám đàn ông ở hẻm sau quấy rối, nếu không có chú ba, e là cô đã bị luân phiên hãm hiếp mà chết.
Lúc đó cậu ta còn muốn xem trò hay, quay video lại, thực sự thấy mình cũng khá là xấu xa.
Cậu ta vì sợ Triệu Húc Hàn, nên vẫn mãi không đụng đến Kỷ Hi Nguyệt, nhưng khá nhiều lần kêu anh em đi trêu ghẹo Kỷ Hi Nguyệt, chỉ là chẳng có lần nào thành công.
Bây giờ cậu ta mới thấy, mình đúng là có mắt nhưng không tròng, một đại mỹ nhân như vậy mà không hề nhận ra.
Nhìn Kỷ Hi Nguyệt của lúc này, không biết tại sao Triệu Vân Sâm lại có chút hối hận.
Có lẽ giống như Úy Mẫn Nhi từng nói, là cậu ta không cam lòng.
“Kỷ Hi Nguyệt, cô tưởng Húc Nguyệt của cô dễ kiếm tiền vậy sao? Tôi thấy cô đừng nằm mơ nữa.
Tôi thu mua Hoàn Vũ là để đối phó với cô đấy.” Tính ra Triệu Vân Sâm là kiểu đàn ông xấu tính nhưng lại rất thẳng thắn.
“Vậy thì phải xem bản lĩnh cậu tới đâu đã.
Biến!” Kỷ Hi Nguyệt kêu cậu ta tránh ra.
“Miệng mồm ăn nói cho sạch sẽ tí đi.” Triệu Vân Sâm bị chọc tức.
Thái độ của Kỷ Hi Nguyệt hiện tại khiến cậu ta nhớ lại dáng vẻ năm ấy cô cầu xin cậu ta đáng thương như thế nào.
Nhưng đã ‘một đi không trở lại’, cô sẽ không bao giờ cầu xin cậu ta như vậy nữa.
Người phụ nữ này đã không còn coi cậu ta là bầu trời của cô nữa rồi.
Cậu ta thật sự không cam tâm!
“Kêu cậu biến đi là đã khách sáo lắm rồi.
Triệu Vân Sâm, hồi trước tôi đối xử với cậu thế nào, còn cậu ngay cả con heo con chó cũng không bằng.
Cho dù tôi có tệ đi chăng nữa, cậu cũng không thể đẩy tôi vào biển lửa như vậy được! Nếu không có chú ba cậu, có lẽ bây giờ tôi đã bị cậu chơi đến chết rồi! Nên là cậu đừng trêu vào tôi, bằng không hồi xưa cậu đối xử với tôi như thế nào, tôi sẽ trả lại cho cậu như thế ấy.”
Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng chất vấn cậu ta, sau đó vươn tay đẩy Triệu Vân Sâm sang một bên.
Triệu Vân Sâm định túm tay Kỷ Hi Nguyệt lại, muốn trả cho cô cú ép vào tường mà lần trước cô đã làm với cậu ta.
Kết quả là Kỷ Hi Nguyệt phản ứng rất nhanh, lôi cánh tay mà cậu ta định túm lấy cô về phía trước, sau đó dùng cùi chỏ đánh thẳng vào cằm Triệu Vân Sâm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...