“Không sao.
Triệu Vân Sâm ơi là Triệu Vân Sâm.
Ngu ngốc vẫn hoàn ngu ngốc!” Kỷ Hi Nguyệt như đang lẩm bẩm một mình, sau đó nhìn Mộ Dung Phong, nói: “Anh Mộ Dung, anh có biết Triệu Vân Sâm tốn bao nhiêu tiền để thu mua Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Vũ không?”
Mộ Dung Phong lắc đầu: “Cái này không nghe nói, nhưng Hoàn Vũ là công ty đã lên sàn, dù thế nào cũng không rẻ được đâu.”
“Cửu thiếu, Triệu Vân Sâm giàu có thế cơ à?” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày.
“Triệu Vân Sâm làm gì có tiền, là của Triệu Nhất Gia và ông cụ Triệu.” Cố Cửu dở khóc dở cười, “Bọn họ vì để bồi dưỡng Triệu Vân Sâm mà có lẽ đã tốn không ít tiền.”
“Cửu thiếu, xem ra trong tương lai không xa, Húc Nguyệt của chúng ta càng làm càng lớn rồi, haha.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm, cô biết trước các bộ phim truyền hình, điện ảnh và ngôi sao sẽ nổi tiếng trong tương lai, hoàn toàn có thể chiếm được vị thế bất khả chiến bại.
Đến lúc đó Hoàn Vũ sẽ lao đao, giá cổ phiếu trượt dốc, và cô sẽ không ngần ngại thu mua để làm lớn mạnh Húc Nguyệt.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, xem ra cô phải nghiêm túc coi trọng việc kinh doanh béo bở này, không vì bản thân cô thì cũng muốn cho Triệu Vân Sâm tức chết.
Cố Cửu và Mộ Dung Phong thấy Kỷ Hi Nguyệt tỏ ra thích thú thì lấy làm khó hiểu, cô đang vui vẻ chuyện gì vậy?
“Tiểu Nguyệt, cô không sao chứ?” Cố Cửu sợ cô bị sốc.
“Không sao.
Cứ đợi đi, Triệu Vân Sâm sẽ lỗ phát khóc cho xem!” Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai.
“Tiểu Nguyệt, cô chắc ăn thế à?” Cố Cửu dở khóc dở cười.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Đương nhiên, nếu không tôi mở công ty điện ảnh và truyền hình làm gì? Nhưng quan trọng là phải nhờ vào sự hỗ trợ của các trọng thần đắc lực như anh và anh Mộ Dung,.”
Cố Cửu trố mắt: “Cô tin tưởng chúng tôi thế cơ à?”
Mộ Dung Phong thoáng cảm động, câu nói của Kỷ Hi Nguyệt không còn nghi ngờ đã cho bọn họ thêm sự khẳng định.
Anh ấy cho dù phải nhảy vào nước sôi lửa bổng cũng muốn báo đáp ơn tri ngộ của cô.
“Dĩ nhiên, tin tưởng bản thân, tin tưởng các anh, cùng nhau cố gắng nhé.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười, “Phải rồi, Lưu Uy đâu? Cậu ấy có kịch bản chưa?”
“Có rồi.
Cậu ấy vẫn còn vài kịch bản cũ, nói là bản thân cảm thấy khá ổn, chỉ là sau khi gửi bản thảo cho các công ty điện ảnh và truyền hình khác thì đều bị trả về, nhưng cậu ấy vẫn luôn cất giữ như bảo vật quý giá.” Cố Cửu đáp, “Tôi đang định đưa cho cô xem đây.
Bây giờ mọi thứ gần như đã sẵn sàng, toàn bộ quy trình quay phim cũng đã hoàn tất, chỉ đợi khai máy nữa thôi.”
“Được, hôm nay tôi cũng đang rãnh, để xem thử trước, coi có chọn được kịch bản nào không.” Kỷ Hi Nguyệt rất có lòng tin với Lưu Uy, phải biết là sau này vì bộ phim ma thuật 《Vị Thần Của Bầu Trời》mà cậu ấy đã trở thành nhà biên kịch tài ba người người đều biết.
Và sau bộ kịch bản đó, những tác phẩm cũ của cậu ấy đều trở thành các bộ phim truyền hình và điện ảnh ăn khách, bộ nào rating cũng ngất ngưỡng, thật sự là thời đại của Lưu Uy.
Đáng tiếc là kiếp trước cô chết quá sớm, nên thành ra không biết thời của Lưu Uy kéo dài được bao nhiêu năm.
Ba người đến văn phòng.
Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục hỏi Mộ Dung Phong: “Anh Mộ Dung, anh có tìm được ai vừa mắt để bồi dưỡng chưa?”
Mộ Dung Phong hào hứng đáp: “Có vài người mới khá ổn, rất có tiềm năng.
Đợi Kỷ tiểu thư duyệt xong kịch bản, tôi sẽ đào tạo họ theo nhân vật trong kịch bản, để họ có thể nhanh chóng nâng cao diễn xuất.”
“Vậy thì tốt.
Phải rồi, có người mới nào tên là Trần Á Nam không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thăm.
Mộ Dung Phong nhíu mày, sau đó lắc đầu: “Không có.”
“Ừm ừm, không sao.
Nếu có tên của người này, anh nhất định phải nhận vào nhé.”
Kỷ Hi Nguyệt nói với anh ta, biết đâu kiếp này cô có thể kí hợp đồng với vị nam sinh trẻ tuổi được yêu mến với lượt theo dõi hàng đầu này thì sao..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...