Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Triệu Hằng Sinh trố mắt không dám tin, sau đó nhảy dựng lên, nói: “Bố, bố nghe rõ rồi chứ? Chú ấy vì một người phụ nữ mà phát điên rồi.
Bố, nếu cứ như vậy là bố đang nuôi một sói mắt trắng* đấy!”
(Sói mắt trắng: ám chỉ những người vô ơn, phản chủ – nguồn: baidu.)
“Câm miệng!” Ông cụ tức giận, “Thằng bé là Tam Đệ của con! Sao con lại nói như vậy!”
“Tam Đệ? Vậy chú ấy có bao giờ xem con là anh cả chưa?” Triệu Hằng Sinh uất ức đáp một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi im.
Ông cụ nhìn Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn vẫn bình tĩnh nhìn thẳng vào bố của mình.
“Kỷ Hi Nguyệt quan trọng với con vậy sao?” Ông cụ nheo mắt hỏi.
“Vâng!” Triệu Húc Hàn không do dự đáp.
Ông cụ lập tức cầm cái cốc bên cạnh ném thẳng vào người Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn không hề biến sắc, tay nhẹ nhàng nhấc lên, chiếc cốc đập thẳng vào mu bàn tay của anh rồi vỡ vụn, máu tươi lập tức chảy ra.
“Con, con trưởng thành rồi nên cả lời bố cũng không nghe nữa?” Trong ánh mắt của ông cụ xẹt qua một tia đau lòng, nghiêm khắc lên tiếng.
“Bố, con chỉ là di truyền ghen của bố thôi.” Triệu Húc Hàn nhìn ông cụ, im lặng một lúc mới đáp lại một câu.
Mọi người đều sửng sờ, Triệu Húc Hàn nói tiếp: “Năm xưa bố cũng vì mẹ con mà chống lại toàn bộ mọi người, bố cũng không nỡ nhìn mẹ con chịu uất ức, bố quên rồi à?”
Sắc mặt của ông cụ lập tức tái nhợt, sau đó mọi người đều nhìn thấy tay cầm cán ghế của ông cụ run rẩy kịch liệt.
Có thể thấy câu nói của Triệu Húc Hàn đã đả kích ông cụ rất mạnh mẽ.
Triệu Hằng Sinh thấy bố mình bất ổn, lập tức oán trách: “Chú còn không biết mẹ chú chính là hồ ly tinh sao!? Làm cho mẹ tôi và bố tôi chịu bao nhiêu khổ sở chẳng lẽ chú không biết?”
Triệu Hằng Sinh vừa dứt câu, một cốc trà đã đập thẳng vào vai ông ta, khiến cho ông ta hoảng sợ hét lên.
“Triệu Hằng Sinh, anh nói lại một lần nữa xem!” Mắt Triệu Húc Hàn đằng đằng sát khí.
Máu trên mu bàn tay càng chảy nhiều hơn.
Chú Phong vội vàng cầm hộp ý tế chạy qua, giúp anh khử trùng băng bó.
Triệu Hằng Sinh bị ánh mắt đầy sát khí của Triệu Húc Hàn dọa cho ngậm miệng.
Khuôn mặt của ông cụ đầy nét đau khổ, hình như đang chìm trong suy tư, hoàn toàn không bước ra được vết thương lòng.
Cho nên hai người con trai sắp đánh nhau ông cũng không để ý.
“Bố, bố, bố nhìn chú ấy đi, bây giờ chú ấy còn muốn giết con nữa.” Triệu Hằng Sinh đột nhiên bật khóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem.
Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói: “Nếu anh nói xấu mẹ tôi thêm một câu nữa, tôi bảo đảm anh sẽ hối hận cả đời!”
“Bố! Bố nhìn chú ấy đi!” Triệu Hằng Sinh lập tức kêu gào.
“Câm miệng!’Ông cụ đột nhiên đập bàn vài cái, một góc gỗ của bàn trà bỗng chốc nứt vỡ, chứng tỏ được thực lực của chủ nhân Triệu gia.
Có thể trở thành chủ nhân của Triệu gia, thực lực của bản thân phải vô cùng cường hãn.
Cho nên, mặc dù ông cụ Triệu bây giờ đã tóc bạc đầy đầu, nhưng sức khỏe vẫn không thua kém thời trai trẻ.
Ông cụ trừng mắt nhìn Triệu Hằng Sinh, hung hãn nói: “Miệng con chừa chút đạo đức đi, đó là mẹ nhỏ của con đấy! Cũng là người vợ mà Triệu Tịch Quy bố cưới hỏi đàng hoàng! Cái gì mà hồ ly tinh? Dám nói lại một lần nữa bố sẽ đánh gãy cái chân của con!”
Triệu Hằng Sinh sợ co giò.
Trong lòng nghĩ đến chuyện bố mình vì cưng chiều người phụ nữ đó mà lạnh nhạt với mẹ ruột của mình mà tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng ông ta không dám cãi vã với bố mình, vì bây giờ ông ta vẫn còn cần sự che chở của bố, nếu không con sói mắt trắng Triệu Húc Hàn này sẽ đuổi cùng giết tận ông ta.
Trong lòng Triệu Húc Hàn rất đau xót.
Anh biết bố anh đang mang hộ chiếu nước ngoài.
Ở nước ngoài mẹ anh được công nhận là người vợ danh chính ngôn thuận của bố, và là phu nhân thứ ba của Triệu gia, nhưng ở trong nước dù sao vẫn là chế độ một vợ một chồng, cho nên mẹ của anh vẫn luôn sống dưới ánh mắt dèm pha của người khác..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...