Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Cố Cửu nhìn thấy bức ảnh của Hạ Tâm Lan, đầu tiên là sững sờ, sau đó là tái mặt: “Đây, đây là Tâm Lan?”
“Có phải nhìn đẹp hơn nhiều không?” Triệu Húc Hàn nhướng mày.
“Mẹ kiếp, gặp quỷ rồi sao? Chắc chắn là Tiểu Nguyệt đã giúp cô ta trang điểm.” Cố Cửu lại liếc mắt nhìn.
“Tâm Lan vốn dĩ không tệ, mà kỹ thuật của Tiểu Nguyệt cũng rất khá.” Triệu Húc Hàn cũng liếc nhìn sau đó nhận xét chân thật.
“Được rồi, nhìn có vẻ khá ổn.
Nhưng như thế thì đã sao, tôi với cô ta là chuyện không thể.
Các cậu đừng gây náo nữa.” Cố Cửu lắc đầu nói.
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Tôi cảm thấy trước đây Tâm Lan vì anh mà không thiết tha cuộc sống, nhưng một khi đã buông bỏ được chấp niệm thì có thể cô ấy sẽ sống tốt hơn anh.”
“Nên vậy là tốt nhất.
Tôi cũng hy vọng cô ấy tìm được một ngươi đàn ông tốt.” Cố Cửu nhìn xong, nói: “Hai cô ấy định ra ngoài chơi à?”
Sắc mặt Triệu Húc Hàn có chút lạnh: “Tâm Lan thất tình nên phải ở cùng với cô ấy.”
Nhưng anh hồi âm cho Kỷ Hi Nguyệt là: “Cẩn thận, nhớ về sớm.
Gửi tin nhắn.”
Sau đó liên hệ với người của Triệu gia ở thủ đô dặn dò một câu mới yên tâm.
“Cậu còn không yên tâm về hai người phụ nữ đó à?” Cố Cửu nhìn anh cười.
“Đề phòng vạn nhất.” Triệu Húc Hàn liếc anh ấy một cái, sau đó rời đi.
Cố Cửu nói với Tiêu Ân đang đứng phía sau: “Xe tới đón chưa?”
“Vâng.
Cố thiếu, cậu chủ nói lần này có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.
Anh phải cẩn thận một chút.” Tiêu Ân nói với Cố Cửu.
Cố Cửu thoáng sững người: “Nguy hiểm gì? Chuyện này tôi đã đồng ý giải quyết cho cậu ấy thì chắc chắn sẽ êm đẹp.
Tôi đã bàn bạc với bố rồi, tôi không tin là bọn họ không biết cân nhắc mối quan hệ lợi hại.”
“Dù sao anh cũng nên cẩn thận.” Tiêu Ân cau mày, trong lòng cũng lo lắng lời Kỷ Hi Nguyệt nói sẽ thành sự thật.
Cố Cửu cũng rất hoài nghi, sau đó chép miệng nghĩ thầm, từ lúc nào mà Triệu Húc Hàn lại thận trọng như vậy?
Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn không ngăn cản cô đi chơi thì tâm tình càng tốt lên.
Hồi âm lại một câu biết rồi sau đó an tâm buông điện thoại ra.
“Cố Cửu đến nơi rồi sao?” Hạ Tâm Lan tưởng Kỷ Hi Nguyệt nhắn tin với Cố Cửu.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy áy náy, hay là nói cho cô ấy biết sự thật.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại tốt nhất không nên nói, lỡ cô ấy tro tàn bốc cháy thì cô biết làm thế nào, thôi thì đợi thêm một thời gian nữa vậy.
“Ừm, tới nơi rồi.
Kêu chúng ta ra ngoài nhớ cẩn thận.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Anh ấy rất quan tâm cô.
Nếu là tôi ra ngoài thì anh ấy sẽ kêu người ta cẩn thận một chút.” Hạ Tâm Lan tự giễu.
“Haha.” Kỷ Hi Nguyệt không nhịn được cười.
Hạ Tâm Lan buồn bực nói: “Cô có biết đồng cảm không vậy?”
“Tâm Lan, có gì đâu mà buồn bã.
Lát nữa tôi sẽ giúp chị tìm một người đàn ông lên giường cho khuây khỏa!” Kỷ Hi Nguyệt bật cười nói, “Để sau này chị không lưu luyến Cố Cửu nữa.”
“Ai dám ngủ với tôi chứ?” Hạ Tâm Lan nhướng mày, “Tôi không tin là ai có lá gan đó đâu.”
“Mẹ ơi, haha.
Chắc tôi cười chết mất.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ chị đại của cô ấy mà cười muốn ngặt nghẽo.
Hạ Tâm Lan chỉ biết cười trừ, ở chung một chỗ với Kỷ Hi Nguyệt, cô ấy cảm thấy mọi muộn phiền đều tan đi hết, thảo nào Cố Cửu lại thích cô như vậy.
Ngay cả nam thần mặt lạnh như Triệu Húc Hàn cũng nể mặt cô.
Hạ Tâm Lan và Kỷ Hi Nguyệt đến một con phố bar, tìm được một quán bar trông có vẻ cũng cao cấp.
Bởi vì có vẻ ngoài cao ráo, cách trang điểm quyến rũ cùng vẻ đẹp thuần khiết của Kỷ Hi Nguyệt, hai cô ngay lập tức thu hút được ánh nhìn của vô số nam giới.
“Em trai, lấy cho chị một chai whisky.” Hạ Tâm Lan kéo Kỷ Hi Nguyệt vào trong, ngồi xuống một quầy bar.
“Hai quý cô xinh đẹp, rượu whisky hơi mạnh, hay là dùng ly cocktail nhé?” Bartender trước mắt nhìn có vẻ khá nho nhã, dáng người cao gầy, nét mặt trong rất sạch sẽ và thanh thoát, nhưng tuổi tác có lẽ vẫn còn trẻ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...