Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời


“Dì Tuyết làm việc cho một công ty kế toán.” Liễu Đông đáp.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt lạnh đi, thì ra chuyên ngành của Đường Tuyết Mai là kế toán, chẳng trách kiếp trước cấu kết với Tần Hạo hòng âm mưu chiếm đoạt tập đoàn Kỷ Hải.
Bố quá tin tưởng Đường Tuyết Mai, sợ cô ta ở nhà buồn chán nên đã đưa cô ta vào phòng tài vụ của công ty.
Kiếp này cô ta đừng hòng nghĩ tới!
Trong đôi mắt của Kỷ Hi Nguyệt lóe lên tia lạnh lùng, nhưng may là có cặp kính to che khuất nên Cố Du Du và Liễu Đông không nhận ra.
Đột nhiên di động của Kỷ Hi Nguyệt vang lên, cô thấy Trần Manh Manh gọi tới thì lập tức nhận điện thoại.
“Tiểu Nguyệt, cậu không sao chứ? Làm mình sợ hết cả hồn! Cậu đang ở đâu vậy, mình đi thăm cậu!” Giọng nói của Trần Manh Manh như chực khóc.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt bỗng chốc ấm áp: “Mình không sao, cậu đừng lo lắng.

Mình vẫn đang ở bệnh viện.”

“Bệnh viện Nhân Dân sao? Mình cũng đang ở gần đó, cậu ra quán cà phê bên cạnh đi!” Trần Manh Manh nói dứt lời thì cúp máy.
Kỷ Hi Nguyệt cười khổ, đành nói với Cố Du Du và Liễu Đông một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Cố Du Du đương nhiên chỉ mong được ở riêng với Liễu Đông, cô ta hỏi han ân cần khiến Liễu Đông cảm thấy rất ngượng ngừng.

Tuy nhiên Liễu Đông cũng biết những chuyện xảy ra sau khi Vương Nguyệt vào đài truyền hình.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt ra ngoài vẫn nhìn thấy Đường Tuyết Mai đang ở đó, nhưng bố đã ra về.

Điều này làm cô thở phào nhẹ nhõm.
Đến quán cà phê, Kỷ Hi Nguyệt nhận ra khuôn mặt vốn dĩ bầu bĩnh của Trần Manh Manh đã gầy gò đi đôi chút.

Cô nghĩ, nhất định Trần Manh Manh đã chịu đả kích nặng nề về những chuyện mà Chu Dân gây ra với cô ấy.
Cũng trách cô mấy hôm nay không thể ở bên cạnh chia sẻ với cô ấy.
“Manh Manh!” Kỷ Hi Nguyệt gọi.
“Tiểu Nguyệt, cậu dọa chết mình rồi! Không sao đấy chứ?” Mắt Trần Manh Manh đỏ lên.
Kỷ Hi Nguyệt vội đáp: “Có sao mà còn đứng ở đây nói chuyện với cậu à? Cậu xem băng ghi hình chưa? Thấy mình có ngầu không?”
“Ngầu cái đầu cậu! Thực sự quá nguy hiểm.

Tim mình muốn nhảy cả ra ngoài.


Tiểu Nguyệt, sau này cậu đừng liều mạng như vậy nữa được không? Trước đây thì đánh nhau với Chu Dân, bây giờ lại so kè với hung thủ.

Mình thật sự rất sợ.” Trần Manh Manh rốt cuộc cũng rớt nước mắt.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nắm tay cô ấy: “Manh Manh, cậu đừng lo lắng, mình thật sự không sao cả, mình có kỹ năng tự vệ mà.

Nhưng cậu yên tâm đi, sau này mình sẽ cẩn thận hơn nữa.

Mình trời không sợ, đất không sợ, nhưng sợ nhất là Manh Manh nhà ta rơi nước mắt đấy.”
“Đáng ghét!” Trần Manh Manh bị cô chọc cười, vươn tay đánh cô.
Ầm ĩ một lúc, Trần Manh Manh bật cười cười: “Tiểu Nguyệt, mình có một tin này muốn nói cho cậu biết.”
“Ồ? Tin gì thế?” Kỷ Hi Nguyệt hiếu kỳ.

“Mình, mình sẽ chuyển đến đài truyền hình Cảng Long của cậu!” Trần Manh Manh nói.
Kỷ Hi Nguyệt sững người, vui mừng nói: “Thật à! Vậy thì tốt quá, sau này chúng ta có thể ăn chung cơm trưa rồi! Cậu làm ở đoàn làm phim à?”
“Không, là tổ diễn xuất! Tiểu Nguyệt, cậu nói có phải vì mình hết cái để xui rồi nên giờ đang thăng hoa trở lại không?! Mình vậy mà có thể đóng phim rồi!” Trần Manh Manh cười không khép miệng lại được.
Kỷ Hi Nguyệt tròn mắt, trong đầu cô lập tức hiện lên khuôn mặt đẹp trai của Triệu Húc Hàn.

Có thể chuyển người từ Hương Thành sang Cảng Long, còn có thể cho Trần Manh chức vụ mà cô ấy thích nhất, e là chỉ có đại ma vương mới làm được điều đó.
Anh vẫn còn nhớ chuyện trước đây cô từng nói với anh, đó là cô muốn chuyển Trần Manh Manh đi.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt bỗng chốc ấm áp, chỉ cần là chuyện của cô thì đại ma vương đều âm thầm giúp cô hoàn thành tâm nguyện, kiếp trước cũng thế, kiếp này vẫn vậy.
Đáng tiếc kiếp trước cô không biết quý trọng, ngược lại còn đi đối xử tốt với người đàn bà nham hiểm Đường Tuyết Mai, đúng là ngu ngốc vô cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui