Triệu Húc Hàn không thích Kỷ Hi Nguyệt ủ rũ.
Anh nhớ hôm qua cô vẫn còn ý chí chiến đấu sôi sục với Úy Tư Lý và Cố Cửu, sao mới qua hơn một ngày đã ủ dột mệt mỏi như vậy rồi.
Kỷ Hi Nguyệt ngước đầu lên nhìn anh: “Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, đừng để ảnh hưởng đến khẩu vị.
Tôi sẽ tự xử lý.”
“Nói!” Triệu Húc Hàn bỗng nhiên thốt lên một tiếng, dọa cho cái muỗng uống canh trên tay Kỷ Hi Nguyệt rơi xuống bát, phát ra âm thanh lẻng kẻng.
Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi, đại ma vương đúng là đại ma vương, cô đành phải kể lại chuyện của Hương Thành ngày hôm nay.
Trần Húc Hàn nghe xong thì hờ hững nói: “Đây là cạnh tranh.
Là do bản thân em quá chủ quan, không thể trách người khác được.”
Kỷ Hi Nguyệt chu miệng nói: “Tôi biết rồi, cho nên tôi đang tự kiểm điểm.”
“Muốn đánh bại đối thủ thì phải tìm được tin tức có sức ảnh hưởng mạnh hơn.” Triệu Húc Hàn tiếp tục nói.
“Tôi hiểu, tôi sẽ nổ lực.” Kỷ Hi Nguyệt được dạy bảo thì gật đầu.
“Sau này mỗi buổi tối tăng thêm nửa tiếng học kỹ năng tự vệ.” Triệu Húc Hàn lãnh đạm nhìn cô.
“Hả! Tại sao? Tôi, cơ thể vẫn còn đau nhức.” Kỷ Hi Nguyệt than thở, nhưng Triệu Húc Hàn phớt lờ cô.
Triệu Húc Hàn cũng biết yêu cầu Kỷ Hi Nguyệt như vậy là quá cao, nhưng nghĩ đến chuyện cô tiếp xúc với tin tức càng ngày càng nguy hiểm, hơn nữa sắp tới còn phải đối phó với ông cụ của Cố Cửu, vả lại ở bên cạnh anh thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Vì vậy anh cấp thiết hy vọng cô có thể tự bảo vệ chính mình.
Lần trước đối phó được Châu Dân là bởi vì anh ta không phải con nhà võ, nếu gặp phải người như Tiêu Ân thì cô chết là cái chắc, cho dù có hai ám khí mạnh thì cũng không thể sống sót.
Vừa nghĩ đến khả năng này, anh không thể không lòng gan dạ sắt với cô.
Hai ngày tiếp theo, Kỷ Hi Nguyệt phải kêu la thấu trời vận động ba tiếng rưỡi mỗi ngày, nhưng kỳ thực cô thấy càng lúc càng thích nghi, động tác của cô đã trở nên linh hoạt hơn rất nhiều.
Các kỹ năng tự vệ của Thím Lý tương đối dễ, làm cô rất dương dương tự đắc.
Ngày mồng một tháng năm, bầu trời trong xanh không một gợn mây, trên sân thượng hương hoa tươi mát hòa mình vào làn gió khiến Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy rất dễ chịu.
Vốn dĩ hôm nay là ngày quốc tế lao động, là ngày nghĩ của cả nước, nhưng đối với phóng viên mà nói thì ngày nghĩ tin tức càng nhiều hơn bình thường, cho nên chín giờ sáng Kỷ Hi Nguyệt đã xuất hiện ở đài truyền hình để tăng ca.
Đa số mọi người đều nghĩ ngơi, nhưng những người biết tiền lương tăng ca gấp ba lần so với ngày thường như Cố Du Du thì không có chuyện sẽ nghĩ ở nhà.
“Tiểu Nguyệt, cô không nghĩ ngơi sao?” Cố Du Du kinh ngạc hỏi.
“Chị Nguyệt, chào buổi sáng.” Liễu Đông xuất hiện với ba lô trên lưng, dáng vẻ điển trai trong sáng tràn đầy sức sống thanh xuân.
“Dzô, Liễu Đông, Tiểu Nguyệt, hôm nay có tin tức lớn à? Hai người các cô đều đến tăng ca, đừng với tôi anh Béo cũng đến đấy nhé?” Mắt Cố Du Du sáng rực.
Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười: “Chẳng phải chị cũng đến tăng ca đấy sao?”
“Tôi đương nhiên phải tăng ca rồi, tăng ca lương gấp ba đấy.
Cô cũng biết tôi phải tiết kiệm tiền mà.” Cố Du Du khẽ nhếch miệng, “Tiểu Nguyệt, có phải có tin tức lớn không? Dẫn tôi theo với.”
“Chị Du Du, chị không thuộc nhóm của chúng tôi.” Liễu Đông nói.
Cố Du Du chép miệng, “Tôi cũng muốn chung đội với các cậu lắm chứ bộ, nhưng sếp không cho.
Hơn nữa còn không giao nhóm cho tôi, bây giờ tôi rất cô độc.”
“Đợi cô kiếm được vài tin tức lớn đi rồi cô cũng có nhóm để dẫn dắt thôi.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.
“Ôi chao, anh Trần còn có nhóm để dẫn dắt, còn tôi thì không.
Xem ra tôi làm hai năm vẫn chưa đủ tư cách.” Cố Du Du buồn rầu.
Liễu Đông nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó cậu nói với Cố Du Du: “Chị Du Du, anh Trần là người chỉ huy, nhưng nửa năm nay không có thành tích và đang chờ bị điều đi, chị cần gì phải áp lực như vậy?”
Cố Du Du lắc đầu cười: “Thôi bỏ đi, tôi sẽ ở đây nhẫn nại chịu đựng.
Nhưng mà, hôm nay các cậu có tin tức lớn thật sao?” Cô ta nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...